Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 181: Hạnh phúc nhân đôi




Có người chết vì ăn cháo từ thiện do Nhị hoàng tử sai người phân phát, vừa mới ăn Tết xong đã có người chết, tin tức này lập tức làm dậy sóng khắp nơi, rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ Tấn Đô Thành, đầu đường cuối ngõ đều đang bàn tán về chuyện này, người nhà của người xấu số nâng thi thể của người chết đến trước lều cháo khóc lóc kể lể, không ít người chung quanh giúp đỡ nói chuyện, nháo đến ồn ào huyên náo.

Mới đầu Nhị hoàng tử còn muốn sai người đè ép việc này xuống, nhưng bất đắc dĩ là chuyện này truyền đi quá nhanh, không đến một ngày đã truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ, căn bản là không thể ép xuống, chờ đến khi Nhị hoàng tử phục hồi tinh thần lại, việc này đã nháo lớn, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút là biết, sở dĩ chuyện này ầm ĩ như vậy là do có người quạt gió thêm củi ở sau lưng.

Càng có nhiều người không sợ chết mà chặn lại kiệu của ngự sử trên đường đi, kêu oan đưa đơn kiện cho ngự sử, muốn tố cáo Nhị hoàng tử coi thường mạng sống của bá tánh bình dân.

Ngày hôm sau, ngự sử dâng sổ con có đơn tố cáo Nhị hoàng tử lên ngự án của Cảnh Tuyên Đế, đại thần trong triều quan sát tình hình, sau đó rất nhiều người bất mãn vì bị Nhị hoàng tử ép buộc quyên góp bạc cũng sôi nổi dâng sổ con cáo trạng Nhị hoàng tử chuyên quyền độc đoán, khẳng định tội trạng của Nhị hoàng tử, mong Cảnh Tuyên Đế xem xét, trừng phạt Nhị hoàng tử.

Những đại thần trong triều ấy mà, trước kia chỉ cần một việc nhỏ muốn bọn họ nghĩ biện pháp giải quyết thì sẽ luôn có người nói đông có người nói tây, hai bên lôi kéo tranh luận, mặc dù không nói được điều gì đúng đắn quan trọng. Dường như hai bên không lôi kéo tranh luận thì không thể hiện được năng lực của bản thân, dù thế nào cũng phải ầm ĩ ba ngày ba đêm vì một chuyện nhỏ mới bằng lòng bỏ qua.

Vậy mà hiện giờ xảy ra một chuyện liên quan tới Nhị hoàng tử, thái độ của mọi người lại đồng lòng nhất trí ra ngoài dự kiến, đều yêu cầu Cảnh Tuyên Đế nghiêm túc xử lý Nhị hoàng tử, một là Nhị hoàng tử ép buộc các đại thần trong triều quyên góp bạc để phát cháo từ thiện, điều này khiến bọn họ uất hận không chịu được, hai là Nhị hoàng tử cầm bạc sau đó làm tốt việc phát cháo thì cũng tạm chấp nhận được, nhưng hắn lại không làm tốt, thậm chí còn làm chết người, quả thật là không thể nhẫn nhịn! Không xử lí Nhị hoàng tử thì không thể bình ổn lòng dân.

Sổ con đòi trừng phạt Nhị hoàng tử nhiều như tuyết rơi bay về phía mặt bàn của Cảnh Tuyên Đế, rất có tư thế nếu Cảnh Tuyên Đế không xử trí Nhị hoàng tử thì các đại thần sẽ không ngừng dâng sổ con, ép Cảnh Tuyên Đế không thể không làm ra quyết định.

Cảnh Tuyên Đế tức giận suýt hộc máu, bệnh tình càng nặng thêm, Thẩm Quý Phi dẫn theo Nhị hoàng tử quỳ gối trước điện Càn Nguyên để cầu tình, Cảnh Tuyên Đế cũng không nguôi giận.

Cuối cùng, Cảnh Tuyên Đế gọi Nhị hoàng tử vào mắng mỏ một trận, lệnh cho hắn trở về phủ Nhị hoàng tử đóng cửa ăn năn, không được sự cho phép thì Nhị hoàng tử không được phép ra khỏi phủ hoàng tử nửa bước, đồng thời điều tra truy tìm nguyên nhân gây ra cái chết của người nọ, muốn tra ra hung thủ chân chính, Nhị hoàng tử bỏ bạc ra để an táng người chết, hơn nữa bồi thường người nhà của người nọ, công khai xin lỗi trước mặt mọi người.

Một loạt các biện pháp xử phạt được truyền ra, nhìn thì có vẻ xử phạt rất công bằng, nhưng thật ra cũng có ý coi nhẹ chuyện này.

Rốt cuộc vì sao người nọ chết? Ai mới là hung thủ chân chính? Tất cả đều đã không quan trọng, bắt được ai cũng như nhau, dù sao cũng chỉ là một người gánh tội thay mà thôi.

Mà Nhị hoàng tử đáng lẽ phải chịu phạt thì lại không bị làm sao, chỉ phải bỏ ra chút bạc, sau đó đóng cửa ăn năn, xử phạt như vậy thì nhẹ đến không thể nhẹ hơn.

Kết quả này khiếc các đại thần trong triều vẫn còn bất mãn, chủ yếu là vì lúc trước Nhị hoàng tử ép buộc bọn họ quyên góp nhiều bạc như vậy, nhưng cuối cùng Hoàng Thượng cũng không có ý tứ để Nhị hoàng tử trả lại cho bọn họ, bọn họ có thể vui mừng mới là lạ, tất nhiên sẽ gạch một bút đen lên trên đầu Nhị hoàng tử.

Có những người lúc trước thấy gió chiều nào theo chiều ấy, muốn ủng hộ Nhị hoàng tử thượng vị, bởi vì một việc này, có không ít người trong số đó đã bắt đầu tìm mục tiêu khác, dần dần rời ánh mắt tới trên người Ngũ hoàng tử.

Nhị hoàng tử về phủ đóng cửa ăn năn, ngày đầu tiên, hắn nhốt mình trong thư phòng đạp phá đồ vật, trong lòng vừa tức vừa hận, mấy ngày nay hắn ta bận rộn trong ngoài, lấy lòng Cảnh Tuyên Đế, cố gắng hết sức để làm tốt mọi việc, nỗ lực đắp nặn hình tượng tài đức sáng suốt chăm chỉ, ai biết tới gần cuối cùng lại xảy ra một việc khiến người sốt ruột như này, rốt cuộc là kẻ nào động tay động chân bên trong? Hại hắn lâm vào tình trạng này, quả thật là tức chết hắn. Nếu để hắn tra ra ai là kẻ phá rối sau lưng thì hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Ninh Như Trân biết Nhị hoàng tử có tâm tình không tốt, tự mình làm thức ăn đi gặp hắn, nhưng bị hắn ghét bỏ không muốn nhận, giơ tay ném hết thức ăn do nàng ta đem tới xuống mặt đất, còn hung hăng quát lên: “Cút, phiền muốn chết, đừng tới làm phiền ta, đều cút cho ta, cút xa một chút.”

Ninh Như Trân nhìn thức ăn rơi đầy đất, những cái đó đều do nàng ta cực khổ làm ra, vậy mà hắn lại ghét bỏ không muốn nhận, nàng ta bị chọc tức tới đau gan, cầm theo hộp đồ ăn rồi xoay người rời đi.

Ngươi không vui à, ta cũng lười phải hầu hạ ngươi!

“Nương nương, người không nên như vậy.” Ma ma cẩn thận khuyên bảo nàng ta.

Ninh Như Trân vẫn mạnh miệng: “Ta quản hắn làm gì, ở bên ngoài bị chọc tức thì trở về nổi giận trong phủ, khi hắn thoải mái vui vẻ thì mới cho mọi người thoải mái vui vẻ, khi hắn không thoải mái thì khiến mọi người đều không thoải mái, hắn như vậy cũng bá đạo quá nhỉ? Ta đã đối xử tốt với hắn như vậy rồi, mọi chuyện đều nghe theo hắn, hắn còn không hài lòng, ta có thể làm sao bây giờ?”

“Nương nương, người quên mất người đã đồng ý điều gì với phu nhân sao?” Ma ma nhíu mày nói.

“Ta nhớ rõ, ta đương nhiên nhớ rõ, chính bởi vì ta nhớ rõ nên mới luôn luôn nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng hắn lại đối xử với ta như thế nào? Trong lòng ta rất khó chịu, ma ma, trong lòng ta thật sự rất khó chịu.” Ninh Như Trân nói xong thì bật khóc ra tiếng, lúc trước nàng ta đồng ý với Thẩm thị, là vì cảm thấy Nhị hoàng tử có hy vọng bước lên vị trí kia, ai ngờ chưa được bao lâu, Nhị hoàng tử lại gây ra chuyện xấu, bị Hoàng Đế phạt về phủ đóng cửa tự kiểm điểm, suốt ngày lên voi xuống chó, phập phập phồng phồng, rốt cuộc khi nào mới thành công? Khi nào nàng ta mới có thể thật sự ngồi lên vị trí kia? Khi nào nàng ta mới có thể tùy tâm sở dục, không cần nhìn sắc mặt của người khác?

Ma ma chỉ có thể khuyên bảo, an ủi nàng ta một lần nữa, thật vất vả mới trấn an được nàng ta.

Tại Sùng An Đường trong phủ Vũ An Hầu.

Ninh Như Ngọc cũng biết được chuyện Nhị hoàng tử bị phạt trở về đóng cửa ăn năn hối lỗi, nhớ tới những hành động mà hắn cố ý nhằm vào Hoắc Viễn Hành trong khoảng thời gian trước, hiện giờ hắn rơi vào tình cảnh hổ rơi xuống đồng bằng bị chó khinh cũng là do hắn xứng đáng, nàng nhịn không được muốn vỗ tay tỏ ý vui mừng.

“Có chuyện gì mà vui như vậy? Bạc từ trên trời rơi xuống à?” Hoắc Viễn Hành vừa vào cửa đã nhìn thấy vẻ mặt mang ý cười của Ninh Như Ngọc, dáng vẻ vui mừng, tâm trạng vô cùng tốt, chàng nhịn không được nên mở miệng trêu ghẹo nàng.

“Có một việc còn vui hơn cả nhặt được bạc. Nhị hoàng tử bị Cảnh Tuyên Đế phạt cấm túc, không phải còn vui hơn nhặt được bạc hay sao?” Mặt mày Ninh Như Ngọc hớn hở.

Hoắc Viễn Hành nhìn dáng vẻ này của nàng, sao lại cảm thấy giống vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nhỉ, quả nhiên không thể đắc tội với nữ nhân, nội tâm của nữ nhân còn nhỏ hơn cả lỗ kim.

Ninh Như Ngọc đứng dậy kéo tay chàng ngồi xuống một bên, cười tủm tỉm nhìn chàng, chàng cảm thấy ánh mắt đánh giá kia rất quỷ dị, dường như đang tìm tòi điều gì.

Hoắc Viễn Hành có một dự cảm không tốt, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Đình Đình, nàng có việc gì thì cứ nói thẳng, đừng dùng ánh mắt này nhìn ta được không, ta cảm thấy hơi sợ rồi!”

Ninh Như Ngọc thu lại ánh mắt tìm tòi chàng, kéo cánh tay chàng, nói: “Nhị hoàng tử gặp xui xẻo có phải do chàng làm không?”

Khụ, khụ khụ khụ!

Hoắc Viễn Hành đang bưng chén trà uống nước, nghe được Ninh Như Ngọc mở miệng hỏi chuyện, chàng bỗng nhiên bị sặc nước trà đến mức ho khan vài tiếng, khó khăn lắm mới bình phục lại, kinh ngạc nhìn nàng, nói: “Tại sao nàng lại nghĩ như vậy? Là ai nói lung tung gì đó với nàng à?”

“Không có không có.” Ninh Như Ngọc xua xua tay: “Không có ai nói gì với thiếp hết, thiếp chỉ đoán vậy thôi, trước đó Nhị hoàng tử vừa mới làm khó dễ chàng, khiến chàng phải ở trong phủ không thể làm gì, thật sự là rất quá đáng, vì vậy thiếp đoán rằng hắn gặp xui xẻo là do chàng làm gì đó ở sau lưng.”

Dựa theo sự hiểu biết của Ninh Như Ngọc đối với Hoắc Viễn Hành, điều này hoàn toàn có khả năng, Hoắc Viễn Hành không phải là người dễ dàng chịu thiệt thòi, Nhị hoàng tử làm những việc kia đã sớm đắc tội không ít người, Hoắc Viễn Hành hoàn toàn có khả năng sẽ trộn lẫn một chân vào việc kia.

Nhưng Ninh Như Ngọc không biết, suy đoán kia của nàng không phải đúng mười phần mười thì cũng có bảy tám phần.

Hoắc Viễn Hành lại không muốn thừa nhận, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chọc chọc lên trán nàng: “Nàng suốt ngày suy nghĩ cái gì thế? Phu quân của nàng là loại người như vậy à?”

Ninh Như Ngọc rất muốn gật đầu, thầm nói trong yên lặng, chàng chính là người như vậy nha! Nhưng cuối cùng nàng cũng không nói ra miệng.

“Nhị hoàng tử bị phạt, đó là bởi vì hắn ta ác giả ác báo, đâu có chuyện gì liên quan tới ta.” Hoắc Viễn Hành không muốn thừa nhận việc chàng làm gì đó thúc đẩy sự việc, có một số việc không cần thiết để Ninh Như Ngọc biết, miễn cho nàng phải suy nghĩ lo lắng.

“Được rồi, đây đều do Nhị hoàng tử tự mình gieo gió gặt bão.” Cuối cùng Ninh Như Ngọc cũng tin lời chàng nói - kết cục này là do Nhị hoàng tử tự mình tạo thành.

“Vốn dĩ chính là như thế.” Hoắc Viễn Hành nghiêm túc nói, hoàn toàn không nhìn ra xem chàng có giấu giếm điều gì không, kỹ thuật diễn đúng là tốt đến không thể tốt hơn.

Ninh Như Ngọc cũng không tiếp tục rối rắm chuyện này, nàng mở miệng hỏi chuyện khác: “Nghe nói thân thể của Hoàng Thượng thật sự không được tốt, hình như bệnh tình trở nên nặng hơn rồi à?”

Hoắc Viễn Hành nói: “Bệnh của Hoàng Thượng nặng hơn rồi, chắc do bị Nhị hoàng tử chọc giận, bây giờ Thẩm Quý Phi cũng không thể tiến vào điện Càn Nguyên, thay đổi thành Như tần ở bên cạnh hầu bệnh.”

Như tần không có đứa nhỏ, nhưng là một trong những phi tử mà Cảnh Tuyên Đế sủng ái nhất.

“Lần trước chàng nói đã viết thư cho sư phụ, vậy đã nhận được hồi âm chưa?” Ninh Như Ngọc quan tâm đến chuyện này như vậy, không phải là nàng quan tâm tới bệnh tình của Cảnh Tuyên Đế, mà là nàng cảm thấy từ sau khi hắn bị bệnh, triều đình trở nên bất ổn, không có người quyết định mọi việc, nơi nơi hỗn loạn, các loại tin tức càng truyền càng loạn khiến nhân tâm hoảng sợ. Hơn nữa hắn còn chưa lập trữ quân, nhỡ đâu có chuyện ngoài ý muốn thì mấy vị hoàng tử sẽ tranh tới tranh đi cái vị trí trên cao kia, đánh tới vỡ đầu chảy máu, nhưng người chịu khổ vẫn là bá tánh, vì vậy nàng hy vọng hắn có thể mau chóng hồi phục, có thể kiên trì thêm một chút, cho dù thật sự không thể kiên trì tiếp thì ít nhất phải chọn một trữ quân đáng tin cậy trong số các hoàng tử, như vậy mới có thể bình ổn xã tắc, tạo phúc cho bá tánh.

Thần sắc của Hoắc Viễn Hành hơi trầm trọng xuống, nói: “Mấy ngày trước sư phụ đã hồi âm cho ta, ông đang gấp gáp lên đường trở về, chắc hẳn mấy ngày nữa là có thể hồi kinh.”

“Vậy là tốt rồi, sư phụ trở về thì chắc sẽ có biện pháp cứu Hoàng Thượng thôi.” Ninh Như Ngọc rất có lòng tin với sư phụ của Hoắc Viễn Hành.

Hoắc Viễn Hành lại không lạc quan như Ninh Như Ngọc: “Điều này khó nói trước, phải đợi sư phụ quay về thì mới biết được, Hoàng Thượng đã phái Ngũ hoàng tử đi đón sư phụ rồi.”

Chỉ mong mọi việc thuận lợi.

Ngày hôm sau là mười lăm tháng giêng, là tết Nguyên Tiêu, thời tiết rất tốt, không có tuyết rơi, khắp Tấn Đô Thành nơi nơi giăng đèn kết hoa, trên đường treo đèn lồng đủ loại kiểu dáng, vô cùng náo nhiệt, không khí vui vẻ.

Tết Nguyên Tiêu năm ngoái, Hoắc Viễn Hành mang binh đánh giặc ở Tây Nam, nhưng năm nay chàng đã có thời gian rảnh ở nhà cùng Ninh Như Ngọc.

Trong phủ Vũ An Hầu, Hoắc Viễn Hành sai hạ nhân làm đèn lồng có hình thức tinh xảo treo ở cổng lớn và trên hành lang, đủ loại kiểu dáng xa hoa lộng lẫy, buổi tối châm lửa lên, hành lang gấp khúc sáng rực, kéo dài vào tận trong sân, một vùng rực rỡ, tươi vui.

Trong phòng bếp nấu bánh trôi, to tròn căng mọng, vỏ mỏng nhiều nhân, nhân bánh làm từ hạt mè, đậu phộng, đường đỏ, táo đỏ, vừa ngọt vừa thơm, ăn rất ngon.

Người một nhà vây quanh bàn tròn ăn bánh trôi, khi hạ nhân làm bánh trôi thì thả một đồng tiền vào một cái bánh trôi nào đó, một nồi to bánh trôi chia làm vài bát, mỗi người một bát, nếu ai ăn được bánh trôi có nhân đồng tiền thì chứng tỏ năm sau sẽ rất may mắn, thuận lợi suôn sẻ suốt một năm.

Mọi người ngồi ăn bánh trôi, Hoắc Viễn Hành dùng thìa múc một cái bánh trôi trông rất bình thường, cắn một miếng, hàm răng bị sạn cứng, lập tức hơi sửng sốt, há mồm nhả ra một đồng tiền.

“Ha ha, cháu bắt được đồng tiền rồi.” Lão phu nhân Khương thị cười nói: “Năm sau chắc chắn sẽ rất may mắn.”

Hoắc Viễn Hành cầm đồng tiền trong tay, ngắm một lát, cười nói: “Vẫn là tổ mẫu thương ta.”

Hoắc Viễn Thành ngồi đối diện, cúi đầu yên lặng ăn bánh trôi, một câu cũng chưa nói, chỉ có Phúc ca nhi còn nhỏ ngồi bên cạnh, vẫn chưa hiểu chuyện nên ngây ngô hỏi: “Vì sao ăn được đồng tiền thì sẽ may mắn ạ?”

“Trẻ con hỏi nhiều làm gì? Ăn bánh trôi của ngươi đi, ăn xong rồi chạy nhanh trở về viết chữ.” Hoắc Viễn Thành trách mắng.

Phúc ca nhi rụt cổ lại, không dám nói lời nào, cúi đầu yên lặng tiếp tục ăn bánh trôi.

Ninh Như Ngọc nhìn lướt qua biểu cảm trên mặt của Hoắc Viễn Thành, lại nhìn vẻ mặt vui rạo rực của lão phu nhân Khương thị, nàng đoán được có lẽ Hoắc Viễn Hành ăn được cái bánh trôi có đồng tiền là do lão phu nhân Khương thị cố ý sắp xếp, quả thật lão phu nhân rất thương yêu Hoắc Viễn Hành, có lẽ do Hoắc Viễn Hành đã trả giá rất nhiều vì hầu phủ.

Ăn xong bánh trôi, lại nói chuyện với lão phu nhân Khương thị thêm một lát, sau đó mới trở về phòng.

Mặc dù là Tết Nguyên Tiêu nhưng trong phủ vẫn có nhiều việc hằng ngày cần xử lý, Hoắc Viễn Hành lo lắng Ninh Như Ngọc có thai vất vả nên tự mình san sẻ trọng trách quản gia giúp nàng, nàng cũng mừng vì được thanh nhàn.

Hôm nay Ninh Như Ngọc học các nha hoàn học làm một đôi giày đầu hổ cho trẻ con, giày màu vàng thêu hai lỗ tai của con hổ con, một cái mũi, một cái miệng, khoẻ mạnh kháu khỉnh trông vô cùng đáng yêu.

“Phu nhân làm đôi giày đầu hổ này thật đáng yêu, còn làm đẹp hơn chúng nô tỳ nhiều.” Hồng Châu cầm giày đầu hổ lên ngó trái ngó phải, luyến tiếc buông tay, nàng ta còn chưa làm được đôi giày nào đẹp như này đâu, mặc dù nói Ninh Như Ngọc học với các nàng, nhưng còn thêu đầu hổ đáng yêu hơn các nàng nhiều, đúng là rất có tay nghề.

Bích Hà trêu ghẹo nàng ấy, nói: “Đó là bởi vì khi ngươi làm, ngươi chỉ làm theo dáng vẻ của một con hổ vô tri vô giác, nhưng khi phu nhân làm đôi giày đầu hổ này là do phu nhân tự mình vẽ trước, đương nhiên tốt hơn ngươi nhiều.”

“Thì ta cũng thừa nhận ta không thông minh khéo tay như phu nhân mà.” Hồng Châu cũng không giận, lập tức thừa nhận bản thân có chênh lệch với Ninh Như Ngọc, vẻ mặt cực kì nghiêm túc, mấy người cùng nhau bật cười vui vẻ.

Lúc này Hoắc Viễn Hành xử lý xong mọi việc, vừa từ bên ngoài tiến vào, cởi áo choàng bằng lông chồn trên người giao cho Bích Hà, đi đến giường nhỏ rồi ngồi xuống bên cạnh Ninh Như Ngọc, nha hoàn dâng trà nóng lên, Ninh Như Ngọc đứng dậy nhận lấy chén trà rồi đưa tới tay chàng.

Bọn nha hoàn đều lui đi ra ngoài, Hoắc Viễn Hành uống trà, nhìn thấy đôi giày đầu hổ đặt trên giường, đầu hổ khoẻ mạnh kháu khỉnh trông rất đáng yêu, duỗi tay cầm lấy rồi nhìn nhìn: “Đôi giày này làm rất đẹp, ai làm vậy?”

“Chàng đoán xem!” Ninh Như Ngọc nghiêng đầu nhìn chàng, trong mắt lộ ra tia sáng linh động nghịch ngợm.

Hoắc Viễn Hành vươn tay giữ chặt tay nàng, nhìn nàng nói: “Là nàng làm?”

“Rõ ràng hai ngày trước chàng còn nhìn thấy thiếp vẽ khuôn mặt con hổ nhỏ, chàng còn hỏi à?” Ninh Như Ngọc bĩu môi nhìn chàng.

Hoắc Viễn Hành duỗi tay xuống sờ bụng nàng, Ninh Như Ngọc giả vờ tức giận mà đánh vào tay chàng, không cho chàng sờ, Hoắc Viễn Hành cười khẽ ra tiếng, nhanh nhẹn tránh thoát cái tay muốn đánh mình, quay ngược lại bắt được tay nàng, bàn tay to nắm lấy tay nhỏ, cùng nhau dán vào trên bụng nàng.

“Ta cảm giác bụng nàng lại to lên nhiều rồi.” Hoắc Viễn Hành nhẹ nhàng vuốt ve rồi nói.

Ninh Như Ngọc ghét bỏ mà liếc mắt nhìn chàng: “Chàng mỗi ngày đều sờ, làm sao chàng biết hôm nay to hơn ngày hôm qua nhiều?”

“Ta nói thật.” Hoắc Viễn Hành lại sờ so/ạng vài cái trên bụng nàng: “Nàng có phát hiện ra hay không, bụng nàng có vẻ to hơn bụng các thai phụ khác rất nhiều, chẳng lẽ nàng mang song bào thai ư? Nhanh nhanh, để ta bắt mạch cho nàng.”

“Chàng có chắc bụng thiếp to như người mang song bào thai mà không phải bởi vì mùa đông, thiếp ăn quá nhiều sao? Thiếp bị chàng nuôi béo tốt, trên người có da có thịt, hơn nữa đang mang thai nên bụng mới to như vậy đi?” Ninh Như Ngọc nói ngoài miệng là như vậy nhưng trong lòng vẫn rất mong chờ, nếu thật sự là song bào thai thì quá tốt rồi, tốt nhất là một nam một nữ, vừa hay tạo thành một chữ tốt, vậy thì càng tốt.

“Nàng có da có thịt hay do đứa nhỏ lớn lên thì ta còn chưa rõ, nàng mau để ta bắt mạch đi, ta kiểm tra giúp nàng.” Hoắc Viễn Hành nghiêm túc nói chuyện.

Ninh Như Ngọc nửa tin nửa ngờ mà duỗi tay ra, Hoắc Viễn Hành đặt tay lên cổ tay nàng, tập trung xem mạch cho nàng, một lát sau, Hoắc Viễn Hành đổi từ tay trái sang tay phải, hơi hơi nhíu mày, Ninh Như ngọc nhìn mà căng thăng.

“Thế nào?” Ninh Như Ngọc khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.

Hoắc Viễn Hành giương mắt nhìn nàng, trên mặt là biểu tình cười như không cười, chậm rãi nói: “Hình như thật sự là song bào thai.”

“Chàng, chàng có chắc không?” Quả thật Ninh Như Ngọc không thể tin nổi, lời nói trở nên lắp bắp không thuận, suýt nữa thì cắn phải đầu lưỡi.

Hoắc Viễn Hành gật gật đầu: “Ta chắc chắn.”

“Này, này……” Ninh Như Ngọc giật mình kinh hỉ, cúi đầu nhìn bụng mình, ngó trái ngó phải, hình như đúng là to hơn nhiều so với các thai phụ khác, hóa ra là song bào thai, quả thực quá thần kỳ.

Sau khi Ninh Như Ngọc có thai, Hoắc Viễn Hành vẫn thường xuyên bắt mạch cho nàng để xác định thân thể nàng khỏe mạnh, nhưng nàng mới có thai được mấy tháng nên Hoắc Viễn Hành cũng không nghĩ tới việc nàng sẽ có song bào thai, hơn nữa chàng học y, nhưng không phải chuyên bắt mạch cho nữ nhân nên không quá am hiểu việc phụ nhân mang thai, lúc trước chàng cũng không nhìn ra nàng có song bào thai, chỉ cảm thấy bụng nàng to hơn thai phụ bình thường mà thôi, hôm nay chàng bỗng nhiên cảm thấy to hơn rất nhiều nên mới nghĩ tới việc kia, không ngờ khi bắt mạch lại thật sự là song bào thai.

Song bào thai là một việc vui cực kì lớn, rất đáng để cao hứng, hôm nay lại là tết Nguyên Tiêu, đúng là không khí vui mừng, hạnh phúc nhân đôi.

Ninh Như Ngọc sai người đi nói cho lão phu nhân Khương thị một tiếng, lão phu nhân vừa nghe xong thì cười đến nỗi không khép được miệng, vỗ tay cười không ngừng nói tốt: “Buổi sáng Minh Tông ăn được bánh trôi có đồng tiền, ta đã nói năm nay hắn sẽ rất may mắn mà, xem đi xem đi, lúc này mới được mấy canh giờ mà tức phụ nhi của hắn đã báo tin mang song bào thai, đây là việc vui mừng cỡ nào, năm nay Minh Tông nhất định sẽ thuận lợi suôn sẻ, gặp dữ hóa lành, như ý cát tường.”

“Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng lão phu nhân.” Bọn nha hoàn đều nói lời chúc mừng lão phu nhân.

“Mau đi tới nhà kho của ta, đưa đồ bổ cho tức phụ nhi của Minh Tông, ăn nhiều, dùng nhiều, hiện tại nàng đang mang song bào thai, không thể qua loa được, phải bồi bổ nhiều hơn, bồi bổ nhiều mới tốt.” Lão phu nhân nói xong, lại không nhịn được mà vui mừng cười rộ lên, đuôi lông mày khóe mắt tràn ngập ý cười hạnh phúc.

Tin tức Ninh Như Ngọc mang song bào thai rất nhanh đã lan truyền khắp toàn bộ phủ Vũ An Hầu, khi tin tức truyền tới đại phòng bên kia, Đường di nương đang nói chuyện với Hoắc Viễn Thành, nàng ta muốn cầu xin hắn buổi tối đưa nàng ta ra cửa đi dạo hội đèn lồng trong tết Nguyên Tiêu.

Biết được Ninh Như ngọc mang song bào thai, Đường di nương hơi hụt hẫng trong lòng, nàng ta đi theo Hoắc Viễn Thành nhiều năm như vậy nhưng cũng chỉ sinh được một đứa nhỏ là Phúc ca nhi, vậy mà Ninh Như Ngọc mới gả vào phủ Vũ An Hầu được một năm, một lần mang thai đã là song bào thai, thật đúng là đồng nhân bất đồng mệnh*, tất cả vận may đều bị nàng ta chiếm hết rồi.

*đồng nhân bất đồng mệnh: cùng là người nhưng vận mệnh khác nhau.

Đường thị nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hoắc Viễn Thành, không nhịn được mà nói mấy câu chua chát: “Mang thai thì mang thai, song bào thai thì ghê gớm nhỉ, đắc ý cái gì, còn khoe khoang khắp toàn bộ hầu phủ, cứ như sợ người khác không biết vậy, đáng ghét!”

“Ngươi câm miệng! Ồn muốn chết!” Hoắc Viễn Thành thật sự thấy phiền, đứng dậy đi ra ngoài.

“Gia, gia……” Đường di nương liên tục gọi vài tiếng, nhưng Hoắc Viễn Thành đều coi như không nghe thấy, Đường di nương ủy khuất đến mức đỏ hốc mắt.

Đi ra hành lang bên ngoài, bị gió lạnh thổi một lát, tâm tình buồn bực của Hoắc Viễn Thành càng thêm buồn bực, hồi tưởng lại quãng thời gian mấy năm nay, từ sau khi Khương Uyển Ngọc chết, hắn không có việc gì được thuận lợi suôn sẻ. Đầu tiên là Tứ hoàng tử bị cấm túc, đến bây giờ còn chưa được thả ra, sau đó hắn phải ăn không ngồi chờ trong nha môn, vẫn không được quan đồng liêu chung quanh công nhận, tiếp theo là chuyện mẫu thân Đường thị bị bệnh, bệnh nặng tới mức mấy tháng không thấy tốt lên, hắn không thể không chạy tới chạy lui giữa hai đầu thôn trang và hầu phủ. Vài ngày trước đó, vất vả lắm mới leo được lên thuyền của Nhị hoàng tử, hắn cho rằng rốt cuộc đã có thể xoay người, nào biết Nhị hoàng tử cũng là kẻ xui xẻo, còn không được hai ngày đã xảy ra chuyện, hiện tại cũng rơi vào kết cục đóng cửa ăn năn hối lối, thật đúng là xui xẻo hết chỗ nói! Hắn cảm thấy mờ mịt, không biết nên đi xuống như thế nào, rốt cuộc sau này nên đi nơi nào?

……

Sau khi ăn tối xong, thời gian vẫn còn sớm, Hoắc Viễn Hành uống trà tiêu cơm với Ninh Như Ngọc, ngồi trong chốc lát, quản sự đi tới nói xe ngựa đã chuẩn bị xong, Hoắc Viễn Hành mới mang theo Ninh Như Ngọc đi ra cửa, ngồi trên xe ngựa đi xem hội đèn lồng trong tết Nguyên Tiêu.

Tới trên đường lớn, xe ngựa tìm một vị trí rộng trong ngõ vào để dừng lại, Hoắc Viễn Hành đỡ Ninh Như Ngọc xuống xe ngựa, phía sau là nha hoàn bà tử thị vệ, một hàng người đi thẳng về phía trước.

Trên đường nơi nơi giăng đèn kết hoa, vô cùng vui vẻ náo nhiệt, hàng quán lớn nhỏ lớn tiếng rao hàng, còn có người làm xiếc ảo thuật, bán đèn lồng, đoán đố đèn, viết câu đối xuân, đủ loại kiểu dáng, cần cái gì là có cái đó.

Tháng chạp năm vừa rồi, nội thành phía Tây và các vùng ngoại thành xung quanh Tấn Đô Thành có không ít người gặp tai ương, không ngờ hội đèn lồng trong tết Nguyên Tiêu vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ, đường lớn treo đầy đèn lồng đủ loại kiểu dáng, trên mặt mỗi người đều là tươi cười vui sướng, không thể nhìn ra cảnh tượng gặp tai ương, thật sự là thái bình thịnh thế!

“Chúng ta đi ra phía trước nhìn xem.” Hoắc Viễn Hành nắm tay Ninh Như Ngọc, cẩn thận che chở bên cạnh nàng, tránh việc nàng bị người qua đường đụng vào.

Rất nhanh hai người đã tới sạp đoán đố đèn ở phía trước, Hoắc Viễn Hành giơ tay chỉ vào đèn lưu li với ngụ ý như ý cát tường treo trên cùng, nói: “Ta sẽ tranh thủ thắng cái đèn lồng kia cho nàng.”

Ninh Như Ngọc vừa nhìn thấy cái đèn lưu li ngụ ý như ý cát tường kia thì nhớ tới thời điểm này năm ngoái, lúc ấy Hoắc Viễn Hành không ở bên cạnh nàng, có lẽ Bích Hà kể lại tình hình lúc đó cho chàng biết nên hôm nay chàng mới muốn thắng một cái đèn lồng lưu li ngụ ý như ý cát tường cho nàng.

Trên mặt Ninh Như Ngọc nở rộ tươi cười xán lạn, vui vẻ nói: “Được nha.”

_______________________

Tác giả có lời muốn nói: 

Trước kia nữ chính không thể mang thai, lần này chính là một lần được hai, khá tốt khá tốt, nhưng ta hơi rối rắm, hai nhi tử tốt? Hay là hai nữ nhi tốt? Hay là một nhi một nữ tạo thành một chữ “Tốt” mới được đây?