Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 147: Tâm sự của Chu Tư Kỳ




Buổi sáng Ninh Như Ngọc tỉnh lại trong lòng ngực của Hoắc Viễn Hành, mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt nhu hòa của Hoắc Viễn Hành, suốt một buổi tối, Hoắc Viễn Hành đều ôm nàng không buông tay, có chàng bên cạnh, trái tim nàng lập tức yên ổn trở lại.

“Tỉnh.” Ninh Như Ngọc mới vừa giật mình, Hoắc Viễn Hành đã mở mắt, giơ tay vuốt ve mặt nàng, dịu dàng săn sóc: “Tốt hơn chút nào chưa?”

“Ừ, khá hơn nhiều rồi.” Ninh Như Ngọc cảm thấy ấm áp trong lòng, cơn ác mộng đêm qua thật sự dọa sợ nàng, cũng may có Hoắc Viễn Hành ở bên cạnh nàng.

Nàng không muốn nhắc lại chuyện này nên chuyển đề tài, Hoắc Viễn Hành đặt Ninh Như Ngọc lên trên giường, trán chạm trán với nàng, hỏi: “Nàng muốn ăn gì, ta bảo người đi làm?”

Ninh Như Ngọc dùng hai tay ôm lấy bả vai của chàng, nâng người hôn một cái lên khóe môi chàng: “Để thiếp làm đi, chàng muốn ăn cái gì?”

“Chỉ cần là nàng làm, cái gì cũng được.” Hoắc Viễn Hành trả lời nàng, tràn ngập thương tiếc và cưng chiều.

Sau đó, Ninh Như Ngọc gọi nha hoàn tiến vào hầu hạ nàng đứng dậy, nàng thu thập đơn giản một chút rồi tới phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, trong phòng bếp có sẵn nguyên liệu, nàng chỉ làm mấy món đơn giản, rất nhanh đã làm xong.

Đồ ăn sáng được đưa về chính viện, Ninh Như Ngọc về phòng thu thập rửa mặt một chút, khi trở lại phòng khách, Hoắc Viễn Hành đã chờ nàng trong phòng.

Nhìn thấy nàng tiến vào từ bên ngoài, Hoắc Viễn Hành đứng dậy đi qua, dắt tay nàng, nói: “Đình Đình làm bữa sáng thật thơm, ta chờ ở đây, ngửi được mùi thơm mà không nhịn nổi sắp chảy nước miếng rồi.”

Ninh Như Ngọc mỉm cười với chàng, hai người cùng nhau đi vào trong, ngồi xuống bên cạnh bàn, trên bàn có canh trứng, bánh bao nhân trứng sữa, bánh táo đỏ, bánh bao nhỏ, cháo tổ yến, Hoắc Viễn Hành múc cho Ninh Như Ngọc một bát cháo tổ yến, gắp một cái bánh bao nhân trứng sữa cho nàng, Ninh Như Ngọc nói cảm ơn, hai người bắt đầu chậm rãi dùng đồ ăn sáng.

Đồ ăn sáng có hương vị không tồi, Hoắc Viễn Hành ăn rất thỏa mãn, Ninh Như Ngọc cũng ăn không ít.

Dùng xong bữa sáng, nha hoàn dâng trà lên, Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc ngồi một bên uống trà, các nha hoàn khác tiến vào thu dọn bát đũa.

“Hôm nay ta không có việc gì, đúng lúc có thể ở nhà với nàng.” Hoắc Viễn Hành uống một ngụm trà, đặt chén trà bằng sứ Thanh Hoa lên bàn nhỏ bên cạnh người, nghiêng đầu nói với Ninh Như Ngọc ngồi bên cạnh.

Ninh Như Ngọc nghi hoặc mà liếc mắt nhìn chàng một cái, chàng nói chàng không có việc gì, nàng không tin, chàng luôn luôn rất bận, nói không có việc gì thì nhiều nhất chính là không quá bận như mọi ngày mà thôi, đây là chàng cố ý tìm cớ ở nhà với nàng đi.

“Hôm nay thiếp cũng không phải rất bận, xử lý một số việc trong phủ, cũng không mất bao nhiêu thời gian.” Ninh Như Ngọc nhìn chàng nói, ngụ ý chính là nếu chàng có việc thì cứ đi thôi, không cần lo cho nàng, nàng có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.

Hoắc Viễn Hành lại nói: “Vậy thì vừa hay, chúng ta đã lâu không chơi cờ với nhau, lát nữa nàng làm xong việc, chơi với ta một ván cờ nhé.”

Nhìn dáng vẻ Hoắc Viễn Hành muốn quyết tâm ở lại cùng nàng, đây là ý tốt của chàng, Ninh Như Ngọc cũng ngượng ngùng tiếp tục từ chối chàng.

Hai người ngồi trong chốc lát ở phòng khách, quản sự tới đây, Ninh Như Ngọc đến phòng tiếp khách xử lý mọi việc trong phủ, Hoắc Viễn hành đi tới thư phòng.

Ước chừng qua nửa canh giờ, Ninh Như Ngọc đã sắp xử lý xong mọi việc, quản sự đang nói việc chọn mua vật dụng hằng ngày, Hoắc Viễn Hành đi tới từ hành lang gấp khúc bên kia, trực tiếp xuyên qua cửa lớn tiến vào phòng tiếp khách.

Mấy quản sự nhìn thấy Hoắc Viễn Hành tiến vào, vội đứng lên hành lễ với chàng, chàng hơi gật đầu với bọn họ, ý bảo bọn họ tiếp tục, sau đó chàng an tĩnh ngồi vào bên cạnh.

Có Hoắc Viễn Hành ngồi ở bên cạnh, mấy quản sự đều thật cẩn thận, chỉ sợ chẳng may nói sai cái gì thì không tốt, còn thường xuyên liếc mắt nhìn về phía chàng một cái, xem Hoắc Viễn Hành có phản ứng gì.

Nhưng ngoài dự đoán chính là Hoắc Viễn Hành không hề có phản ứng gì trong suốt quá trình này, mặt vô cảm mà an tĩnh ngồi ở chỗ đó, hạ nhân dâng trà lên, chàng liền bưng chén trà uống một ngụm, không hề có ý muốn nhúng tay vào quản việc trong phủ.

“Mọi việc cứ quyết định như vậy đi, các ngươi đi làm việc đi.” Sau khi các quản sự bẩm báo xong, Ninh Như Ngọc cho bọn họ lui xuống.

“Làm xong việc rồi?” Hoắc Viễn Hành đứng lên đi tới gần Ninh Như Ngọc rồi hỏi.

“Hôm nay không có chuyện gì nữa, đã xử lý tốt rồi.” Ninh Như Ngọc nói.

“Vậy đi thôi, chơi cờ với ta đi.” Hoắc Viễn Hành vừa nói vừa kéo Ninh Như Ngọc đi ra ngoài, ra đến ngoài cửa, xuyên qua hành lang gấp khúc, đi đến sân sau.

Bàn cờ đặt trên bàn đá ở trong sân, chung quanh còn có trái cây, nước trà, Hoắc Viễn Hành nắm tay nàng đi qua đó, mỗi người ngồi xuống một bên.

Ánh mặt trời vừa đẹp, xuyên qua giàn nho rơi xuống từng tia nắng đứt quãng, Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc ngồi bên dưới giàn nho, một người cầm cờ trắng, một người cầm cờ đen, tập trung đánh cờ.

Thời gian thong thả trôi đi, hai bên trên bàn cờ tiến vào giai đoạn gấp rút giằng co, ai cũng không nhường ai, mỗi một bước đều có khả năng quyết định thành bại của ván cờ, hai người đều hạ cờ cực kỳ nghiêm túc, ai cũng không muốn thua ván cờ này.

Cao thủ so chiêu luôn là như vậy.

Khuôn mặt Hoắc Viễn Hành nhẹ nhàng, như đã định liệu trước, Ninh Như Ngọc nhăn mày suy tư, tính toán ý đồ mỗi một nước cờ của mình, không dễ dàng chịu thua ván này.

Lúc này, Bích Hà đi tới, nhìn thấy Ninh Như Ngọc đang suy tư thì chờ ở bên cạnh, không lập tức mở miệng.

Đợi trong chốc lát, Ninh Như Ngọc hạ cờ xuống, sau đó quay đầu hỏi nàng ấy: “Chuyện gì?”

“Chu tiểu thư tới, đang đợi người ở phòng khách.” Bích Hà nói.

Chu tiểu thư trong miệng Bích Hà chính là Chu Tư Kỳ.

Từ lần trước Hoắc Viễn Hành mang nàng đi ra ngoài dạo chơi, nàng ở trên xe ngựa nhìn thấy Chu Tư Kỳ từ phía xa xa thì đã rất nhiều ngày Ninh Như Ngọc chưa gặp lại nàng ấy, cũng không biết nàng ấy sống có tốt không, thời khắc này nàng ấy tới hầu phủ tìm nàng, không biết là có chuyện gì.

Ninh Như Ngọc hạ quần cờ đang cầm trong tay xuống, nói với Hoắc Viễn Hành: “Không được, không được, thiếp phải nhanh chân tới gặp Tư Ký.”

Hoắc Viễn Hành cũng không cản nàng, giương mắt nhìn nụ cười tươi tắn trên gương mặt nàng, lập tức biết Chu Tư Kỳ tới đúng lúc rồi, chàng gật đầu: “Mau đi đi, lần sau có cơ hội thì lại chơi tiếp.”

“Thiếp đi đây.” Ninh Như Ngọc vui sướng mà nâng váy chạy đi.

Rất nhanh đã đến phòng khách, Ninh Như Ngọc bước nhanh đi vào trong, nhìn thấy Chu Tư Kỳ đang bưng chén trà uống trà, cười nói: “Tư Kỳ, sao hôm nay ngươi lại có thời gian rảnh tới thăm ta vậy?”

Chu Tư Kỳ đặt chén trà đang cầm trong tay lên bàn, đứng dậy, trên khuôn mặt tròn tròn lộ ra tươi cười: “Đã lâu không gặp ngươi, biết ngươi mới quản gia nên rất bận, vì thế hôm nay mới tới đây thăm ngươi.”

Ninh Như Ngọc đi ra phía trước, lôi kéo nàng ấy ngồi xuống, lại bảo Bích Hà thay nước trà và bánh ngọt một lần nữa, hỏi nàng ấy: “Mấy ngày nay ta bận quá, cũng không đi gặp ngươi được, gần đây ngươi sống có tốt không?”

“Khá tốt.” Chu Tư Kỳ cười cười, khuôn mặt hiện lên một rặng mây đỏ: “Ta đính hôn rồi, với Từ Sùng Hạo.”

Nghe vậy Ninh Như Ngọc lập tức nhớ tới ngày hôm đó, nàng ở trên xe ngựa nhìn thấy một màn kia, Chu Tư Kỳ và Hạo biểu ca đứng chung một chỗ, người mặc hồng y là Chu Tư Kỳ tươi đẹp diễm lệ, nhiệt tình rực rỡ như ánh mặt trời, Hạo biểu ca mặc áo gấm màu trắng, lẳng lặng đứng bên cạnh nàng ấy, ấm áp như ngọn lửa, luôn có thể thiêu đốt hết thảy, trai tài gái sắc, Chu Tư Kỳ và Hạo biểu ca thật sự rất xứng đôi.

“Hạo biểu ca là người tốt, ngươi cũng là một cô nương tốt, hai người có thể đính hôn, ta rất vui mừng, các ngươi nhất định phải hạnh phúc đấy.” Ninh Như Ngọc thật lòng chúc phúc cho hai người.

Chu Tư Kỳ giương mắt nhìn nàng, đối diện với một đôi mắt trắng đen rõ ràng trong veo sáng ngời của nàng, bên trong không hề có một chút cảm xúc khó chịu nào, là thật lòng thật dạ chúc phúc cho nàng ấy, Chu Tư Kỳ hốc mắt nóng lên, nói: “Cảm ơn ngươi, Như Ngọc.”

Một ngày trước khi Chu Tư Kỳ và Từ Sùng Hạo đính hôn, Chu Tư Kỳ cực kì bất an, nàng ấy rất thích Từ Sùng Hạo, nhiều năm trước đã bắt đầu thích, khi còn nhỏ nàng ấy thường xuyên đi theo Ninh Như Ngọc tới Từ gia chơi rồi mới nhận thức Từ Sùng Hạo, bị hắn hấp dẫn nên không thể không thích hắn, trong nội tâm vẫn luôn hy vọng sẽ có một ngày hắn nhìn thấy nàng, thích nàng, đáng tiếc mong mỏi nhiều năm, Từ Sùng Hạo chỉ thích Ninh Như Ngọc, trong mắt hắn, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến Ninh Như Ngọc mà thôi. Nhưng Ninh Như Ngọc là bạn tri kỉ tốt nhất của nàng, nàng không thể làm việc gây thương tổn cho bạn tri kỉ, chỉ có thể chôn sâu phần tình cảm này xuống đáy lòng, vẫn luôn không dám nói ra, yên lặng mà chờ ở bên cạnh, mãi cho tới khi Hoàng Thượng tứ hôn cho Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành, nàng mới nhìn thấy một tia hy vọng, mãi cho đến khi Ninh Như Ngọc gả cho Hoắc Viễn Hành, hai người bọn họ thành thân, ngày tháng trôi qua hạnh phúc mỹ mãn, nàng mới dám nói ý nghĩ trong lòng, bảo tổ mẫu của nàng đi thăm dò ý tứ của Từ gia.

Trước kia, trong lòng Chu Tư Kỳ chỉ nghĩ, mặc kệ Từ Sùng Hạo có thích nàng hay không, nàng thích hắn là đủ rồi.

Hiện tại, Ninh Như Ngọc đã gả ra ngoài, Hoắc Viễn Hành lại đối xử tốt với Ninh Như Ngọc như vậy, Chu Tư Kỳ lại nghĩ, nàng thích Từ Sùng Hạo, nàng phải tự mình tranh thủ, còn may, kết quả khiến người vừa ý, cuối cùng nàng đã đính hôn với Từ Sùng Hạo.

Nhưng mà, sau khi đính hôn, Chu Tư Kỳ lại càng sợ hãi, lo được lo mất, lúc không được thì còn tốt, khi chờ được rồi thì lại sợ hãi mất đi, cảm giác phức tạp này vẫn luôn dây dưa trong lòng nàng, ẩm ỉ tra tấn nàng.

“Như Ngọc, ta rất sợ.” Chu Tư Kỳ đỏ hoe mắt, đáng thương nói: “Ta biết Từ Sùng Hạo không thích ta, ta rất sợ ta làm không tốt, ta sợ sẽ khiến hắn tức giận, cái gì ta cũng không bằng ngươi, cái gì cũng làm không tốt như ngươi, ta thật sự không biết nên làm như thế nào?”

Ninh Như Ngọc nghe xong thì hơi sửng sốt, trong lòng rơi lộp bộp, trước kia Từ Sùng Hạo thích nàng, không không không, không phải là nàng, là nguyên chủ của thân thể này, đáng tiếc chuyện này không thể nói. Nhìn dáng vẻ khổ sở đáng thương của Chu Tư Kỳ, khẳng định là hiểu lầm hai người bọn họ, cho rằng Từ Sùng Hạo còn thích nàng, thật ra ngày đó Từ Sùng Hạo tới đưa nàng xuất giá, cũng đã chứng tỏ hắn đã buông xuống được.

Ninh Như Ngọc nói: “Tư Kỳ, ngươi nghe ta nói, Hạo biểu ca tự mình đến đưa ta xuất giá, là hắn tự mình đem ta gả cho Minh Tông, ngươi hiểu ý của ta không? Thật ra hắn đã sớm đã suy nghĩ kỹ. Hạo biểu ca nguyện ý đính hôn với ngươi, chứng tỏ hắn thật sự thích ngươi, với tính cách cố chấp của hắn, nếu không phải hắn thật lòng thích ngươi, hắn tuyệt đối sẽ không đính hôn với ngươi.”

“Là thật vậy chăng?” Chu Tư Kỳ có vẻ không thể tin được: “Hắn thật sự thích ta? Vậy vì sao hắn còn sẽ mắng ta?”

Ninh Như Ngọc khẽ lắc lắc đầu: “Đây là người trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường! Ngươi nói hắn mắng ngươi, vì sao hắn mắng ngươi?”

Nghe Ninh Như Ngọc nói xong, Chu Tư Kỳ sửng sốt một lát, nhớ tới lời mà Từ Sùng Hạo mắng mình, đột nhiên đứng dậy, vội vàng hoang mang rối loạn mà chạy ra ngoài: “Ta, ta phải đi về.”

“Ơ, ngươi chờ một chút, ta tiễn ngươi.” Ninh Như Ngọc vội vàng đuổi theo, một đường đưa Chu Tư Kỳ lên xe ngựa, nhìn nàng ấy rời đi rồi mới trở lại.

Trên đường về Sùng An Đường, Ninh Như Ngọc nhớ tới Chu Tư Kỳ mà không thể nhịn được cười, thật là một cô nương ngốc nghếch!

“Phúc ca nhi, cẩn thận!” Vừa dứt lời, Ninh Như Ngọc còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại thì đã thấy một đứa nhỏ khoảng hai tuổi chạy nhanh về phía mình.