Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 116: Tết Nguyên Tiêu




Thời gian trôi qua mau, đảo mắt đã vượt qua mấy tháng, không bao lâu nữa sẽ tiến vào tháng chạp, tuyết lớn bay tán loạn, nơi nơi là tuyết phủ trắng xoá một mảnh, dưới mái hiên nổi lên một tầng băng lạnh lẽo dài hơn một thước.

Trừ Tịch qua đi là đến tháng giêng, từng nhà bắt đầu đi thăm người thân bằng hữu, khắp nơi tràn ngập không khí vui mừng, Ninh Như Ngọc cũng đi theo Từ thị ra ngoài bái phỏng mấy nhà có lui tới.

Từ khi Ninh Khánh An được thăng làm Hộ Bộ Thượng Thư, bái thiếp đưa tới Ninh Phủ mỗi ngày đều xếp dày thành một chồng cao, Ninh Như Ngọc hoặc là giúp đỡ Từ thị xem thiệp, giúp đỡ Từ thị quản gia, hoặc là ở trong Y Lan Viện thêu của hồi môn, rất ít khi ra cửa.

Tết Nguyên Tiêu tới gần, trước đó một ngày Chu Tư Kỳ đã hẹn Ninh Như Ngọc cùng nhau đi dạo hội đèn lồng vào Tết Nguyên Tiêu, tất nhiên Ninh Như Ngọc sẽ không chối từ, nàng dùng qua cơm tối rồi ở nhà chờ nàng ấy.

Chu Tư Kỳ tới rất đúng lúc, còn sớm hơn hai nén nhang so với thời gian đã hẹn trước. Nàng ấy mặc một thân áo váy màu đỏ rực, khoác áo choàng làm bằng lông chồn màu trắng, cổ áo màu trắng từ lông hồ ly càng làm nổi bật khuôn mặt tròn trịa nhưng cực kì đáng yêu.

Ninh Như Ngọc duỗi tay xoa bóp mặt nàng ấy, cười trêu ghẹo, nói: “Đây là cô nương nhà ai mà xinh đẹp như vậy, thật muốn giấu đi không cho người khác nhìn thấy.”

“Ngươi cứ giễu cợt ta đi.” Chu Tư Kỳ vỗ rớt tay của Ninh Như Ngọc, lập tức phản công nhéo mặt nàng: “Mặt mày mới mịn làm sao, khiến người sờ không thể buông tay, còn không biết xấu hổ mà nói ta!”

“Lại đây ăn chút trái cây đi.” Hai người đang cười đùa thì Từ thị mang theo nha hoàn bưng tới trái cây tươi mới tiến vào, thời tiết vào đông lại có tuyết lớn, trái cây tươi mới không phải thường xuyên có, trái cây mà Từ thị bưng tới là do Hoắc Viễn Hành sai người đi từ nơi khác mang tới đây vào hai ngày trước.

Lúc ấy người tới nói là dựa theo sự phân phó của Hoắc Viễn Hành tới đưa trái cây, Ninh Như Ngọc giật mình kinh ngạc, nghĩ Hoắc Viễn Hành đã mang binh đánh giặc ở Tây Nam, mỗi ngày công vụ bận rộn, phải xử lý chính sự nhiều như vậy, nhưng chàng còn nhớ rõ việc sai người đưa trái cây tới cho nàng, quả thực làm nàng thụ sủng nhược kinh.

Sau đó nàng hỏi qua mới biết được, bởi vì thời tiết ở Tây Nam còn ấm áp, mùa đông không rét lạnh như phương Bắc, trái cây tươi mới vẫn có, muốn ăn cũng tiện hơn ở phương Bắc nhiều, Hoắc Viễn Hành ở Tây Nam xa xôi, không thể hồi kinh trải qua Trừ Tịch với Ninh Như Ngọc, vì thế chàng sai người mang một ít trái cây cùng thổ sản của địa phương trở về, cũng mất công chàng có phần tâm tư này, ngàn dặm xa xôi đưa lễ vật trở về, tâm ý còn quý trọng hơn bất cứ thứ gì.

“Vậy mà có cam quýt này.” Chu Tư Kỳ nhìn thấy trên mâm có ba trái cam, quýt, hai mắt lập tức sáng ngời, vui mừng mà cầm một quả lên ăn.

“Ăn đi, ăn đi, ăn nhiều chút, vẫn còn rất nhiều.” Từ thị mỉm cười nói.

“Ngươi cũng ăn đi.” Chu Tư Kỳ bẻ một múi cam đút vào miệng Ninh Như Ngọc, hương vị chua chua ngọt ngọt tản ra trong miệng, ăn rất ngon.

Rất nhanh Ninh Như Ngọc và Chu Tư Kỳ đã ăn xong một mâm trái cây, ngồi thêm một lát, thời gian không còn sớm, Ninh Như Ngọc và Chu Tư Kỳ liền đi ra cửa xem hội đèn lồng vào Tết Nguyên Tiêu, Từ thị cẩn thận dặn dò một hồi, bảo các nàng mang nhiều thêm mấy hạ nhân.

Sau đó hai người ngồi lên xe ngựa, ra ngõ nhỏ, chạy thẳng ra đường lớn.

Tới đường lớn, nơi nơi giăng đèn kết hoa, đèn lồng đủ loại kiểu dáng treo hai bên đường, cảnh tượng lộng lẫy tươi vui.

Có rất nhiều người đi trên đường, cực kì náo nhiệt, nối gót đụng vai, trên mặt mỗi người đều là nụ cười tươi rực rỡ, đường lớn chen chúc chật như nêm cối.

Xe ngựa không vào được, chỉ có thể tìm một vị trí rồi dừng lại ở đầu đường, Ninh Như Ngọc và Chu Tư Kỳ xuống xe ngựa, mang theo Bích Hà và Nhược Nhi cùng mấy hộ vê đi dạo chơi.

Ninh Như Ngọc và Chu Tư Kỳ tay nắm tay tiến vào đám đông, bên đường bày rất nhiều sạp hàng nhỏ, có ăn có chơi, hai người nhìn thấy có thứ yêu thích thì sai mấy người Bích Hà đi mua, chỉ chốc lát sau, hai tay của mấy hạ nhân đã bị đồ đạc lắp đầy, hai người cũng chơi đùa vui vẻ.

“Bên kia có nơi đoán đố đèn, chúng ta qua đó xem đi.” Chu Từ Ký chỉ ngón tay về phía Nghênh Tân Lâu ở phía trước, nơi đó đã tụ tập rất nhiều người, vây quanh trước giá đố đèn gồm ba tầng để đoán câu đố.

“Được nha.” Ninh Như Ngọc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đi theo Chu Tư Kỳ, hai người cùng nhau chạy về phía trước.

Hai người xuyên qua đám đông, rất nhanh đã chen tới trước giá đố đèn, giá đố đèn chia làm ba tầng, tầng thứ nhất câu đối tương đối đơn giản, một văn tiền thì có thể đoán một câu đố trên đèn, đoán trúng sẽ được mang chiếc đèn lồng đó đi, nhưng đèn lồng chỉ có kiểu dáng đơn giản, tay nghề bình thường, chính là mấy kiểu phổ biến như hoa sen, con thỏ. Tầng thứ hai khó hơn một chút, mất hai văn tiền mới có thể đoán một câu đố đèn, đương nhiên đoán trúng thì có thể có được chiếc đèn lồng đó, vật liệu và thủ công cũng tốt hơn tầng thứ nhất rất nhiều. Tầng thứ ba là khó nhất, còn mất mười văn tiền mới có thể đoán một lần, nhưng đèn lồng được làm đặc biệt tinh xảo, đèn lồng hình cá chép rất sống động, đèn hình phượng hoàng thì chận thật như sắp giương cánh bay lên, chị Hằng ôm thỏ ngọc rồi nhẹ nhàng nhảy múa, hay hình ảnh tượng trưng cho việc ngũ cốc được mùa, mọi chuyện như ý, đủ loại kiểu dáng đèn lồng khiến người xem hoa cả mắt.

“Như Ngọc, chúng ta cũng chơi đố đèn đi.” Chu Tư Kỳ kéo tay Ninh Như Ngọc làm nũng.

“Đoán cái nào?” Ninh Như Ngọc nghiêng đầu hỏi nàng.

Chu Tư Kỳ nâng đầu lên nhìn đèn lồng treo ở tầng thứ ba, nhìn từ trái qua phải, cuối cùng chỉ vào một chiếc đèn lồng lưu li năm màu ngụ ý cát tường, cười tủm tỉm nói: “Chúng ta đoán cái kia đi.”

Ninh Như Ngọc vừa nhìn, giơ tay đỡ trán, Chu Tư Kỳ thật là quá kén chọn, lại chọn ngay “đèn lồng vương”, đúng là có ánh mắt tốt.

“Ngươi đúng là đề cao ta quá nhỉ, đây là đèn lồng vương, câu đố chắc chắn rất khó.” Ninh Như Ngọc nhìn Chu Tư Kỳ rồi lắc đầu.

Chu Tư Kỳ cười hắc hắc, kéo tay Ninh Như Ngọc chạy về phía trước, cười nịnh nọt: “Không thử sao biết, ngươi thông minh như vậy, chỉ cần suy nghĩ một chút là được, chắc chắn không thể làm khó được người.”

“Ngươi đừng đề cao ta, ta chịu không nổi. Ai nha, được rồi được rồi, vậy thì thử xem.” Ninh Như Ngọc không thể ngăn cản Chu Tư Kỳ, cuối cùng bị nàng ấy kéo tới phía dưới đèn lồng vương, đối diện với vẻ mặt cười tủm tỉm của Chu Tư Kỳ, Ninh Như Ngọc bất đắc dĩ gật đầu, quyết định thử xem sao.

“Nhị hoàng tử, ta cảm thấy cái đèn lồng kia thật là đẹp nha!”

Lúc này một giọng nữ làm ra vẻ nhu mị truyền vào trong tai Ninh Như Ngọc và Chu Tư Kỳ, hai người nghe xong thì không nhịn được mà run rẩy cả người, nhìn theo tiếng âm thanh truyền tới, hóa ra là Nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh mang theo một nữ nhân mặc váy màu vàng xen đỏ, vạt váy thêu hoa cỏ trắng hồng đi tới.

Nữ nhân kia có khuôn mặt trái xoan, khóe mắt hơi nhếch lên trên, có vẻ vũ mị đa tình, đôi môi thoa son đỏ thắm, cằm nhọn nhỏ xinh, dáng vẻ liễu yếu đào tơ, dựa nửa người vào trên người Tiêu Dục Minh, hai cái bánh bao to trắng nõn cọ tới cọ lui lên cánh tay của Tiêu Dục Minh, cười khêu gợi mị hoặc, tựa như làm nũng lại như lấy lòng.

Ninh Như Ngọc nhìn thấy thế thì bỗng nhiên hơi nhíu mày, cảm thấy Tiêu Dục Minh làm như vậy thật sự quá đáng, không nói tới việc Tiêu Dục Minh đã đính hôn với Ninh Như Trân, mà việc hắn mang theo một nữ nhân phong trần đi dạo vào ngày lễ Tết Nguyên Tiêu cũng thật là không ra gì.

Có vẻ Tiêu Dục Minh cũng không nghĩ phải tránh tị hiềm, quang minh chính đại mà dẫn nữ nhân kia đi dạo trên đường lớn, hội đèn lồng vào Tết Nguyên Tiêu, người quen biết hắn không thiếu, suốt dọc đường đi đã sớm đụng không biết bao nhiêu là người quen.

Nhưng xem dáng vẻ hiện giờ của hắn, dường như còn rất hưởng thụ cảm giác này, mặc dù đã sớm nghe nói hắn là người phong lưu đa tình, nơi chốn lưu tình, nhưng có thể làm ra việc như vậy vào Tết Nguyên Tiêu thì cũng quá bừa bãi rồi.

Ninh Như Ngọc không biết nữ nhân kia, chỉ nghe tiếng Chu Tư Kỳ cực kỳ khinh thường mà lặng lẽ nói bên tai: “Đây là hoa khôi đầu bảng mới Ngọc Mai của Hồng Hoa Lâu, vài ngày trước đó vừa bấu víu được lên người Nhị hoàng tử, mấy ngày nay Nhị hoàng tử thường xuyên mang theo nàng ta nơi nơi loạn dạo, ghê tởm muốn chết.”

“Ta hiểu rồi.” Ninh Như Ngọc quay đầu đi, không nghĩ gặp mặt Tiêu Dục Minh đi cùng hoa khôi đầu bảng kia.

Chỉ là Ninh Như Ngọc không muốn nhìn, không có nghĩa là Tiêu Dục Minh sẽ thuận theo ý nàng, hắn đã sớm nhìn thấy Ninh Như Ngọc, đi vài bước về phía trước, mỉm cười nói: “Đây không phải là Như Ngọc biểu muội sao, hôm nay lại có thời gian rảnh đi dạo thế?”

Ninh Như Ngọc tức giận liếc mắt nhìn hắn một cái, ngữ khí không vui, nói: “Hình như Nhị hoàng tử cũng thật nhàn rỗi!”

Tiêu Dục Minh không thèm quan tâm tới lời khiêu khích của nàng, nhướng mày nói: “Đứng ở nơi này là muốn đoán đố đèn sao? Để ta đoán xem ngươi muốn lấy chiếc đèn lồng nào nhé?”

Nói xong thì ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn qua mấy dãy đèn lồng một lượt, cuối cùng chỉ về phía đèn lồng lưu li năm màu ngụ ý cát tường ở giữa, vẻ mặt đắc ý như muốn nói “Ta vừa nhìn đã biết là cái này”, nói: “Là cái này đúng không, Như Ngọc biểu muội?”

Ninh Như Ngọc không muốn để ý tới hắn, lạnh mặt nói: “Ngươi đoán sai rồi, chúng ta không muốn chơi đố đèn, chỉ nhìn một chút thôi, chuẩn bị rời đi rồi.” Dứt lời, nàng kéo Chu Tư Kỳ muốn rời đi.

Tiêu Dục Minh tiến lên một bước, duỗi tay giữ chặt nàng lại, cười hì hì nói: “Sao muội lại đi nhanh như vậy? Ở lại thêm chốc lát đi! Còn chưa xem đố đèn mà!”

Ninh Như Ngọc quét mắt nhìn hắn một cái, lại nhìn lướt qua nữ nhân tên Ngọc Mai đứng bên cạnh, cảm thấy tức cười: “Nhị hoàng tử, hồng nhan tri kỷ của ngươi còn đứng nhìn ở bên cạnh, ngươi làm như vậy thì không tốt lắm đâu. Muốn chơi đố đèn thì ngươi bảo nàng ta đoán với ngươi thì tốt rồi!”

Nhị hoàng tử chính là nhàn rỗi không làm được việc gì đứng đắn! Ninh Như Ngọc cảm thấy bất lực với hắn rồi, từ trước tới nay cũng không hiểu được, rốt cuộc là hắn muốn làm cái gì? Thỉnh thoảng lại tìm nàng rồi khua môi múa mép, rất thú vị à?

Tiêu Dục Minh liếc mắt một cái nhìn sang Ngọc Mai đang đứng bên cạnh, không thèm để ý chút nào cười khẽ một tiếng, nói với Ninh Như Ngọc: “Chỉ là một món đồ chơi, sao có thể so với Như Ngọc biểu muội? Như Ngọc biểu muội thông minh như vậy, cái đèn lồng vương này khẳng định không làm khó được ngươi!”

Khi nghe thấy lời nói “một món đồ chơi”, hoa khôi đầu bảng Ngọc Mai của Hồng Hoa Lâu lập tức biến sắc, nhìn lại Tiêu Dục Minh vẫn luôn dây dưa với Ninh Như Ngọc không bỏ thì kết luận Ninh Như Ngọc là một đối thủ không thể khinh thường, trong lòng gấp gáp tới mức hung hăng ghi hận nàng.

“Ta không muốn đoán.” Ai ngờ Ninh Như Ngọc lại lập tức nói lời từ chối.

Tiêu Dục Minh muốn tốt cho nàng mà nhẹ nhàng giữ nàng lại, vậy mà nàng còn vô tình từ chối hắn, trên mặt không nhịn được, tay giữ chặt cánh tay của Ninh Như Ngọc: “Ngươi …”

“A…….! Cứu mạng!”

Bùm—— oành ——!

“A —— giết người rồi giết người rồi!”

“A —— cứu mạng cứu mạng!”

Đột nhiên, vài tiếng nổ mạnh đột nhiên vang lên, trên đường lớn tràn ngập khói đặc bốc lên cuồn cuộn, ngay cả bóng người gần trong gang tấc cũng không nhìn rõ, tiếng thét chói tai gào rống vang lên hết đợt này đến đợt khác, tình hình hỗn loạn trong nháy mắt, như lũ cuốn mãnh liệt che trời lấp đất mà đến, đám đông bị dọa sợ, hoảng loạn mà chen tới chen lui, Ninh Như Ngọc bị người chen lấn tới suýt ngã.

Khói đặc mù mịt, hết thảy chung quanh đều nhìn không rõ, nơi nơi đều là khói đen cuồn cuộn, đám đông chen chúc, chật như nêm cối, tiếng thét chói tai sợ hãi không dứt bên tai, Ninh Như Ngọc cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, nàng muốn tìm được mấy người Chu Từ Kỳ từ trong đám đông, nhưng đúng lúc này, một bàn tay từ trong bóng tối duỗi ra, bắt được cổ tay của nàng, cường thế không cho phép phản kháng mà nắm chặt nàng, kéo nàng đi ra ngoài từ trong đám đông hỗn loạn.