Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Chương 115: Thư nhà




Hoắc Viễn Hành mang binh đi Tây Nam đánh giặc, Ninh Như Ngọc bắt đầu chú ý đến tình hình chiến sự ở Tây Nam, nhưng trời cao đường xa, còn liên quan tới cơ mật của triều đình, những tin tức mà Ninh Như Ngọc có thể nghe được cũng không nhiều lắm, phần lớn đều là từ trong miệng Bích Hà mà biết được tình hình của Hoắc Viễn Hành, ngẫu nhiên có thể thu được tin tức do chàng sai người mang về. Mỗi lần thu được thư nhà của Hoắc Viễn Hành, đều là khoảng thời gian Ninh Như Ngọc cảm thấy vui vẻ nhất, nàng có thể dùng suốt một ngày để viết thư hồi âm cho chàng, từ việc nhỏ như mỗi ngày mặc quần áo ăn cơm, đến lớn như các việc xảy ra chung quanh, nàng đều có thể nhất nhất viết vào trong thư, dường như chỉ có như vậy nàng mới có thể chia sẻ hết thảy với Hoắc Viễn Hành, dường như chàng vẫn còn ở bên cạnh mình.

Ngày tháng không có Hoắc Viễn Hành ở bên người, Ninh Như Ngọc vẫn sinh hoạt như bình thường, nên đi học thì đi học, học tập thật tốt ở thư viện, trở lại Ninh phủ thì trải qua cuộc sống gia đình yên bình với Từ thị và Ninh Khánh An.

Còn bên phía phủ Ngụy Quốc Công, thỉnh thoảng Ninh Như Ngọc sẽ đi cùng Từ thị qua bên đó thỉnh an, bởi vì Ninh Như Trân bị thương, lão phu nhân La thị và Thẩm thị chỉ vội vàng quan tâm chăm sóc nàng ta cả ngày lẫn đêm, không có thời gian gây phiền toái cho Từ thị và Ninh Như Ngọc, nhiều nhất chỉ nói mấy câu châm chọc chua ngoa đanh đá, Ninh Như Ngọc và Từ thị chỉ coi như bọn họ bị đè nén trong lòng nên muốn tìm một con đường để giải tỏa mà thôi, nghe xong những lời này đó của các nàng thì không để trong lòng, quay đầu là quên đi.

Trải qua mấy tháng thẩm tra xử lí, chứng cứ Lương Vương thông đồng với địch phản quốc vô cùng xác thực, thậm chí tra ra hắn cũng có lui tới với Nam Cương, việc Từ Thành Chí và binh lính bị quân Nam Cương mai phục ở Tây Nam cũng có liên quan tới Lương Vương, Cảnh Tuyên Đế rất tức giận, lập tức hạ lệnh trảm lập quyết một nhà Lương Vương, ba ngày sau sẽ chém đầu thị chúng tại Ngọ Môn.

Ngày mà một nhà Lương Vương bị chém đầu, muôn người ở Tấn Đô Thành đều đổ xô ra đường, tất cả chạy tới bên ngoài cửa Ngọ Môn để xem hành quyết, không ít bá tánh phẫn nộ chửi bới ném đá, lá rau, trứng thối vào trên người Lương Vương, Lương Vương phi và quận chúa Trường Bình, phát tiết bất mãn cùng lửa giận của họ, đây cũng là lúc chật vật nhất của mấy người Lương Vương suốt một đời này.

Ninh Như Ngọc không đi tham gia xem náo nhiệt, dù sao thì sau khi Bích Hà đi xem về cũng sẽ kể lại tình hình ở pháp trường cho nàng nghe. Khi Ninh Như Ngọc đang đứng ở bên cạnh bàn để luyện tập viết chữ, nghe Bích Hà bẩm báo lại, nàng buông bút lông trong tay, lặng thinh trong chốc lát, nhớ tới dáng vẻ cao ngạo ương ngạnh của quận chúa Trường Bình trước kia, không khỏi thở dài một tiếng, Lương Vương làm nhiều việc ác, trên tay dính đầy máu tươi, hiện giờ người một nhà đều đầu rơi xuống đất, đúng là ác giả ác báo, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.

Một nhà Lương Vương bị chém đầu khiến bá tánh ở Tấn Đô Thành sôi nổi đàm luận thật lâu mỗi khi trà dư tửu hậu, sau đó triều đình thanh tra ra một đám quan viên có lui tới chặt chẽ với Lương Vương lúc trước, nên biếm quan thì biếm quan, nên sung quân thì sung quân, nếu phạm tội nghiêm trọng thì bị chém đầu, trong lúc nhất thời triều đình tiến hành một cuộc chỉnh đốn vô cùng lớn, ngày xưa những triều thần kiêu căng ngạo mạn đều bắt đầu cụp đuôi làm người, bao gồm cả Nhị hoàng tử Tiêu Dục Minh cũng phải co đầu rụt cổ.

Cùng lúc đó, có tin tức tốt lành về chiến sự truyền tới từ Tây Nam, Hoắc Viễn Hành dẫn dắt đại quân thành công cứu viện mấy người Từ Thành Chí, hơn nữa đánh bại quân Nam Cương khiến chúng lùi về ba mươi dặm, giải quyết cảnh bị vây khốn gian nguy, Từ Thành Chí bị thương khá nghiêm trọng, đã chuyển về hậu phương để trị liệu, Từ Sùng Hạo bị thương nhẹ hơn, Hoắc Viễn Hành sắp xếp cho hắn rút về phía sau nhưng hắn không đồng ý, tiếp tục ở lại tiền tuyến kháng địch, trải qua giai đoạn điều chỉnh, quân lính của Đại Tấn và quân Nam Cương tiến vào giai đoạn giằng co, hai bên đều đang chờ đợi thời cơ để phản công.

Tin tức truyền về trong kinh, không khí trong triều tức khắc trở nên vui mừng phấn chấn, Cảnh Tuyên Đế đặc biệt cao hứng, liên tiếp thưởng lớn cho Hoắc Viễn Hành rất nhiều đồ vật trân quý, mặc dù Hoắc Viễn Hành không ở trong kinh, nhưng Cảnh Tuyên Đế vẫn cho người đem đồ được ban thưởng tới phủ Vũ An Hầu, triều thần đều sôi nổi nịnh nọt theo ý của Cảnh Tuyên Đế, mạnh mẽ tán thưởng Hoắc Viễn Hành tài giỏi, dụng binh như thần, là phúc của Đại Tấn, mấy người không thích Hoắc Viễn Hành cũng phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại, miễn cho bị người nhớ thương rồi chịu chỉ trích.

Từ gia ở phủ Uy Viễn Hầu cũng đã nhận được tin tức bình an của Từ Thành Chí và Từ Sùng Hạo, trong khoảng thời gian này, mọi người trong Từ gia đề bị áp lực nặng nề, trên mặt chưa từng có tươi cười, ngày xưa lão phu nhân Dương là người rộng rãi lạc quan cũng đa sầu đa cảm hơn rất nhiều, mãi tới khi nghe được tin tức Từ Thành Chí và Từ Sùng Hạo bình an không có việc gì, lão phu nhân Dương thị mới lộ ra tươi cười trên mặt, còn mang theo mọi người trong Từ gia đi dâng hương cảm tạ liệt tổ liệt tông Từ gia, cảm tạ tổ tông phù hộ cho Từ Thành Chí và Từ Sùng Hạo gặp dữ hóa lành, bỉ cực thái lai, mọi người trong Từ gia cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười xán lạn, từng người cảm thán, bình an thì tốt, bình an thì tốt rồi.

Từ thị cũng mang theo Ninh Như Ngọc trở về phủ Uy Viễn Hầu một chuyến, Ninh Như Ngọc được người Từ gia nhiệt liệt hoan nghênh, vốn dĩ họn họ đã rất thích đứa cháu Ninh Như Ngọc, lúc hỗn loạn này thì càng nhiều thêm sự cảm kích, bởi vì hiện tại không thể giáp mặt cảm tạ Hoắc Viễn Hành, đành phải biểu lộ ý cảm ơn với Ninh Như Ngọc.

Lão phu nhân Dương thị vừa nhìn thấy Ninh Như Ngọc thì đã mỉm cười bảo nàng tới ngồi bên người bà: “Đình Đình, mau đến chỗ ngoại tổ mẫu.”

Ninh Như Ngọc đi ra phía trước, hành lễ với lão phu nhân Dương thị, bà vội vàng kêu nàng miễn lễ, duỗi tay kéo nàng tới gần, để nàng ngồi bên người mình, lôi kéo tay nàng, quan sát kỹ lưỡng khuôn mặt nhỏ của nàng, cảm thán một tiếng: “Hài tử ngoan, mấy ngày nay vất vả cho con rồi, ta thấy hình như con gầy hơn rồi.”

Ninh Như Ngọc cười: “Không thể nào, ngoại tổ mẫu nghĩ nhiều rồi.”

“Ta còn có huyết tổ yến và nhân sâm rất quý, đợi lát nữa thì con mang về, phải bồi bổ thân mình thật tốt.” Lão phu nhân Dương thị lập tức phân phó ma ma bên người đi tới nhà kho lấy đồ bổ.

Đại cữu mẫu Ngô thị cũng nói theo: “Ta cũng chuẩn bị một ít lễ vật cho Đình Đình, lát nữa nhớ mang theo.”

Lão phu nhân Dương thị và Ngô thị đều tặng lễ vật, nhị cữu mẫu Trương thị cùng tam mợ Vương thị tự nhiên cũng không thể kém hơn, đều chuẩn bị lễ vật phong phú tặng cho Đình Đình.

Ninh Như Ngọc và Từ thị ở phủ Uy Viễn Hầu mội buổi chiều, dùng qua cơm tối rồi mới được Từ Sùng Gia và Từ Sùng Liệt đích thân hộ tống về phủ.

Sau khi tới ngoài cửa lớn của Ninh phủ, xuống xe ngựa, Từ Sùng Liệt lặng lẽ kéo Ninh Như Ngọc sang bên cạnh, nói: “Tỷ biết rồi đấy, mỗi lần nương của đệ đưa lễ vật đều là thứ hiếm lạ nhưng cổ quái, không thể lý giải bằng ý tưởng của người bình thường, lần này đệ cũng không biết nương đưa cái gì, nếu lễ vật không tốt thì tỷ đừng để ý, quay đầu lại đệ sẽ đưa thứ tỷ thích.”

Ninh Như Ngọc nhìn dáng vẻ cẩn thận của Từ Sùng Liệt đúng là khác xa dáng vẻ tùy tiện ngày thường, không nhịn được mà bật cười ra tiếng, đôi mắt sáng trong trẻo cong thành hình trăng non, đấm nhẹ mấy cái lên đầu vai của Từ Sùng Liệt, nói: “Tại sao đệ lại nói tam mợ như vậy, không sợ tỷ nói những lời này cho mợ biết ư, cẩn thận mợ đánh mông đệ!”

“Đừng, tỷ ngàn vạn lần đừng nói những lời này cho nương của đệ, nếu không mông đệ lại phải nở hoa rồi.” Từ Sùng Liệt khoa trương nói.

Ninh Như Ngọc càng bị chọc cười nhiều hơn, gật đầu tỏ vẻ nàng sẽ không cáo trạng hắn, cười tủm tỉm nói: “Mặc dù tam mợ thường xuyên đưa đồ vật khác biệt so với những người khác, nhưng mợ vẫn rất dụng tâm mà làm, tỷ cũng luôn rất thích những thứ mà mợ đưa, đệ yên tâm đi.”

Từ Sùng Liệt như vậy thì thở dài một hơi: “Tỷ nói vậy thì đệ an tâm rồi.” Hắn chỉ sợ, rõ ràng là muốn cảm tạ Ninh Như Ngọc, nhưng nương của hắn lại nóng đầu mà đưa lễ vật không thích hợp, nếu đắc tội Ninh Như Ngọc thì thật sự không hay rồi. May mà Ninh Như Ngọc không phải là người hay so đo.

Khi Ninh Như Ngọc và Từ Sùng Liệt đang nói chuyện, Từ Sùng Gia lén lút chạy tợi, vểnh tai nghe trộm thì bị Từ Sùng Liệt phát hiện rồi đánh một cái, ghét bỏ nói: “Cút sang một bên đi!”

Từ Sùng Gia bĩu môi nói: “Có gì bí mật mà không cho đệ nghe hả?”

“Không phải chuyện của đệ!” Ninh Như Ngọc và Từ Sùng Liệt trăm miệng một lời đáp lại.

Từ Sùng Gia cạn lời rồi, trợn mắt trắng rồi tránh ra chỗ khác.

Thời gian không còn sớm, Từ Sùng Liệt nói chuyện thêm chốc lát với Ninh Như Ngọc rồi gọi Từ Sùng Gia cáo từ rời đi.

Ninh Như Ngọc trở lại trong phủ, Hồng Châu cười tiến lên bẩm báo: “Tứ tiểu thư, Vũ An Hầu gửi thư về.”

“Thư ở đâu, mau đem thư tới đây cho ta.” Đã nửa tháng Ninh Như Ngọc không nhận được thư nhà của Hoắc Viễn Hành, vừa nghe có tin tức của chàng, khuôn mặt xinh đẹp lập tức cười rộ lên xán lạn, vui tới mức suýt thì nhảy dựng lên, tâm tình kích động, vô cùng vui mừng.

Hồng Châu dâng thư lên, Ninh Như Ngọc vội vàng cầm qua, nhanh tay mở phong thư, nghiêm túc đọc lên.

“Đình Đình thân yêu của ta, thấy thư như gặp người. 

Ta ở Tây Nam vẫn mạnh khỏe, không cần nhớ mong. Chiến sự ở Tây Nam đã tạm ổn, nguy cơ tạm thời giảm bớt, không cần lo lắng.

Đại cữu bị thương khá nghiêm trọng, may mắn gặp được một đại phu có y thuật rất cao, từ khi được hắn trị thương, thương thế đã ổn định lại, có lẽ không bao lâu nữa thì có thể khỏi hẳn. Hạo biểu ca không muốn lùi về phía sau, hiện tại là thủ hạ làm việc dưới trướng của ta, có ta ở đây, Đình Đình cứ yên tâm, ta sẽ không để hắn tiếp tục mạo hiểm. 

Mặc dù Tây Nam điều kiện gian khổ, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với phía Bắc, Bắc Lục gió cát lớn, có thể thổi bay da mặt người, Tây Nam khí hậu ẩm ướt, còn rất dễ chịu, vì thế Đình Đình cứ yên tâm, ta nhất định sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt. Mạnh khỏe.” 

Cuối cùng là lạc khoản “Hoắc Minh Tông.”

Ninh Như Ngọc lăn qua lộn lại bức thư đọc lại mấy lần, xác định Hoắc Viễn Hành vẫn bình an, tình hình của đại cữu và Hạo biểu ca cũng tốt, thậm chí còn từ trong thư đọc được tâm trạng tìm vui trong nỗi khổ. Có lẽ do Hoắc Viễn Hành đã ở trong quân doanh quá lâu, lâu tới mức quen với ngày tháng gian khổ như thế này, chẳng sợ đổi đến nơi có điều kiện ác liệt như Tây Nam, chàng cũng có thể thích ứng rất nhanh, hơn nữa còn có thể tự mình an ủi mình, nội tâm cường đại.

Ninh Như Ngọc xem xong thư, dùng khăn tay lau khóe mắt, mặc dù trong thư Hoắc Viễn Hành không nói nửa câu kêu than vất vả, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự gian nan khó khăn mà chàng phải đối mặt ở Tây Nam, nàng thật sự rất đau lòng chàng, nhịn không được mà bật khóc.

Lau khô nước mắt, Ninh Như Ngọc bảo Bích Hà chuẩn bị bút mực, nàng ngồi vào bàn, đề bút cấp viết thư hồi âm cho Hoắc Viễn Hành, trong thư, nàng viết người Từ gia cảm kích chàng nhiều như thế nào, cùng với cuộc sống gần đây của nàng ở kinh thành, hết thảy đều tốt, bảo chàng không cần nhớ mong nàng, an tâm ở Tây Nam kháng địch, tranh thủ sớm ngày đánh thắng người Nam Cương, chiến thắng hồi kinh, cuối cùng là nàng dặn dò Hoắc Viễn Hành, hy vọng chàng ở Tây Nam phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để bị thương, bình bình an an.

Viết xong thư, Ninh Như Ngọc đặt thư ở bên cạnh để phơi khô mực, cuối cùng nàng dùng da trâu bọc phong thư thật tốt rồi bỏ vào bao, giao cho Bích Hà tìm người đưa thư đi.

Đêm đã khuya, Ninh Như Ngọc đặt bức thư mà Hoắc Viễn Hành gửi về xuống dưới gối đầu, sau khi rửa mặt xong thì lên giường nghỉ ngơi, có thư của Hoắc Viễn Hành bên người, tựa như Hoắc Viễn Hành vẫn còn ở bên nàng như trước, nàng cảm thấy nội tâm thật hạnh phúc yên ổn.