Quân Ngọc Hàm nhìn y thật sâu, rồi lại quay đầu sang chỗ khác, đầu tựa lên thảm cỏ trên đất, quẫn bách nói: “Trách nhiệm lúc này của ta đã không còn giống với trách nhiệm lúc trước nữa, ta lúc này ở bên cạnh ngươi không phải là trong lòng có thẹn với ngươi, mà là… mà là ta chỉ cảm thấy chăm sóc ngươi là chuyện trách vô bàng thải(1), bất kể ban đầu có như thế nào, ta chỉ biết là mạng của ta bây giờ đã là của ngươi rồi, có thể bảo vệ ngươi, vì ngươi mà chết chính là chuyện so với việc ta đắc đạo thành tiên còn hạnh phúc hơn vạn lần! Cho dù… Cho dù chúng ta không còn bị Thiên giới lùng bắt nữa, ngươi cũng không còn tội thân, ta vẫn muốn ở bên cạnh ngươi, có thể… có thể vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi…”
(1) bụng làm dạ chịu/không thể đổ trách nhiệm cho người khác
Nói đến đây, Quân Ngọc Hàm không còn nói được nữa, hắn may mắn rằng mình không đối mặt với Ngao Triệu, độ nóng trên mặt ngay cả chính hắn cũng biết mặt mình đã đỏ đến mức độ nào rồi!
Mặc dù hắn chưa nói gì đến tình yêu, thế nhưng lời nói vừa rồi so với bất cứ lời ngon tiếng ngọt nào càng làm y động tâm hơn, tên đạo sĩ ngốc này từ nhỏ đến lớn chỉ học được đạo tu hành, đối với chuyện yêu đương thì tinh khiết hệt như một tờ giấy trắng, muốn hắn nói cái gì mà “Tình” này “Yêu” kia, sợ rằng bảo hắn hàng yêu trừ ma còn dễ hơn nhiều. Thế nhưng có một câu “Có thể bảo vệ ngươi, vì ngươi mà chết chính là chuyện so với việc ta đắc đạo thành tiên còn hạnh phúc hơn vạn lần” kia, và cả tâm nguyện muốn cùng mình vĩnh viễn bên nhau, cuộc đời này của y đã túc hỉ rồi. Có thể được người mình yêu đối xử như vậy so với việc hắn nói một tiếng “Ta yêu ngươi” còn làm y xúc động hơn, lời nói hơi ngốc nghếch chất phác này chính là lời thề non hẹn biển đáng trân quý nhất của y!
Đủ rồi! Có được những điều này như vậy đã là đủ rồi! Cuộc đời này của y không còn nuối tiếc! Nếu thật sự có thể thoát tội, y nguyện ý buông tha cho long thân này trở thành một người bình thường, cùng Quân Ngọc Hàm trường tương tư thủ(2), cùng nhau sinh lão bệnh tử! Thế nhân đều nói làm thần tiên thật tốt, chỉ vì không hiểu được chân tình của thế gian này. Thần tiên có gì mà tốt? Cho dù có thể trường sinh bất lão, nhưng lại phải bỏ qua thất tình lục dục, như một cái xác không hồn trống rỗng sống qua ngày, vô tâm vô tình mà sống, thì sao có thể so được với những người yêu nhau chân thành hiểu nhau gần mấy chục năm, mà mấy chục năm như vậy còn hơn xa cuộc sống hơn ngàn năm nhàm chán! Có câu chỉ nguyện làm uyên ương không nguyện làm tiên! Cái gọi là thần tiên tình lữ, thần tiên cũng chỉ là tu sức, trọng điểm ở tình thực chất tại lữ, có được chân ái, thần tiên hay không thần tiên thì có sao đâu?
(2) đại loại như ‘nắm tay nhau đến bạc đầu’ (chắc vậy)
“Ngọc Hàm…” Ngao Triệu ẩn tình nhìn Quân Ngọc Hàm, nghiêm túc nói, “Nếu thời gian quay ngược lại, cho phép ta lựa chọn thêm một lần nữa, ta vẫn nguyện ý phạm vào Thiên điều, chỉ vì như vậy mới có thể cùng ngươi có đoạn tình này, mà có được đoạn tình này, cùng ngươi có chung cốt nhục, ta ngay cả chết cũng đáng! Cho dù chết, có hài tử này, máu của chúng ta cũng vĩnh viễn hoàn tan vào nhau!”
“Ngao Triệu… Triệu…” Quân Ngọc Hàm hai mắt ướt đẫm cùng Ngao Triệu nhìn nhau, nếu có thể lựa chọn một lần nữa, hắn sẽ không đánh cược với Ngao Triệu! Cho dù Ngao Triệu không hối hận, nhưng hắn thủy chung chỉ muốn Ngao Triệu vui vẻ mà sống, dù cho đau lòng, dù cho trong lòng Ngao Triệu không hề có hắn nữa, chỉ cần có thể ở bên cạnh trông coi Ngao Triệu, hắn đã thỏa mãn rồi!
Vươn tay nắm lấy tay Ngao Triệu, không nói gì nữa, chỉ là nhìn nhau, hạnh phúc chưa hẳn là cần ngôn ngữ, gần nhau không nói gì như vậy, tâm ý tương thông, cũng đã là hạnh phúc, mà đối với bọn họ hiện giờ chính là hạnh phúc lớn nhất! Tương lai có đi về phương nào, bọn họ không biết, có lẽ là trọng sinh càng có thể là tử vong, ngay cả khi không được thiên trường địa cửu, thế nhưng từng có thời khắc này, từng được ôm nhau, bọn họ còn có thể yêu cầu xa vời gì nữa đây?
Một người một rồng nằm ở nơi đây vừa là nghỉ ngơi cũng là để gần nhau, cố ý xem nhẹ những nguy cơ rất có thể sẽ nhanh chóng xảy đến, mà bọn họ quả thật không có cơ hội tạm nghỉ được bao nhiêu, chỉ mới yên tĩnh trải qua bốn ngày, Thủy Đức Tinh Quân đã lại tìm đến.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng Ngao Triệu khi đối mặt với Thủy Đức Tinh Quân, vẫn cảm thấy thật không cam lòng. Thủy Đức Tinh Quân trước mắt thật sự rất cổ quái, cứ như thể bị khống chế tâm trí vậy, bất luận mình có nói cái gì với hắn, hắn đều bịt tai không nghe thấy, duy nhất trong miệng nói lên chính là giết mình! Mặc dù y rất muốn biết Hỏa Đức Tinh Quân đã xảy ra chuyện gì, thé nhưng từ miệng của Thủy Đức Tinh Quân y không cách nào thăm dò ra được!
Thế nhưng đừng nói mình hiện giờ trọng thương chưa lành, cho dù là lúc lông tóc không chút hao tổn gì cũng không phải là đối thủ của Thủy Đức Tinh Quân, bọn họ bây giờ sợ rằng chỉ có một con đường chạy trốn mà thôi. Hắn nghĩ đến thuật xuyên không mà mình nghiên cứu suốt mấy ngày nay, mặc dù hắn còn chưa hoàn toàn nắm chắc, nhưng ít nhiều cũng có chút hiểu biết, tạm thời thử một lần xem sao!