Một người một rồng tuy có pháp lực, nhưng lại không dám phi thiên độn địa chỉ sợ gặp phải thần tiên đuổi bắt. Cứ mãi như vậy, khiến cho cuộc hành trình bị trì hoãn, được nửa tháng rồi mới đi được một nửa lộ trình.
Quân Ngọc Hàm suy cho cùng tuổi còn trẻ, không biết cái gì gọi là tinh nguyên nhập chủ Long Châu, cũng chỉ cho rằng đem linh khí của mình đẩy vào bên trong Long Châu. Còn Ngao Triệu nhưng đối với chuyện này thì hiểu được ngay, nửa tháng này, luôn do dự nhìn Quân Ngọc Hàm. Long tính cố dâm, khi tầm hoan tác nhạc cũng không coi trọng nam nữ, chỉ cần thấy hợp ý thì chính là một phen mây mưa. Y dù chưa thú thê, nhưng nói lý ra vẫn có vài người thân mật, trong số thân mật cũng có nam tử, nhưng đều là những nhân tình kia ủy thân cho y, y chưa từng nghĩ đến việc bản thân muốn ủy thân cho người. Hiện giờ nói y ủy thân cho tiểu đạo sĩ yếu nhược này, chuyện này bảo y chấp nhận thế nào được?
Quân Ngọc Hàm bị y nhìn đến cả người không được tự nhiên, Phần Hà Long Vương này rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Mấy ngày liền luốn nhìn mình như vậy, khiến cho hắn cảm thấy mình có chỗ nào đó thật quái dị. “Ngươi vì sao luôn nhìn ta như vậy?” Thật sự không thể nhịn được nữa, Quân Ngọc Hàm hướng Ngao Triệu cả giận nói.
Ngao Triệu cũng trợn mắt nhìn hắn, y mặc dù cảm kích hắn ra tay cứu giúp, nhưng y có ngày hôm nay còn không phải là do hắn làm hại sao! Giờ còn muốn y ủy thân cho hắn… Hắn chẳng lẽ cho là mình phải ủy thân cho hắn liền nghĩ rằng mình giống những nữ tử kia một mực vâng vâng dạ dạ nhân nhượng với hắn ư?! Hừ! Hắn dù nghĩ cũng đừng hòng nghĩ! “Ngươi phải biết rằng trong chuyện này ngươi cũng không thoái thác được can hệ, bổn vương không phải là tự nguyện… Đừng hòng bổn vương mọi việc đều nghe theo lệnh của ngươi!”
Quân Ngọc Hàm nghe xong, lâm vào tức giận, quát lớn: “Phần Hà Long Vương ngươi thật không biết tốt xấu! Chuyện này mặc dù liên quan đến ta, nhưng tội không đáng chết, ta hôm nay hảo tâm giúp ngươi, ngươi lại còn thuyết tam đạo tứ! Ai muốn ngươi nghe lệnh của ta! Ai thèm hiếm lạ ngươi nghe lệnh của ta!”
“Ngươi ── ngươi ──” Ở trong mắt Ngao Triệu, người này rõ ràng là được tiện nghi mà còn khoe mã! Thật là tức chết y! Hận không thể diệt người này, cố tình Rồng có ba đại tính ── háo sắc, tham tài, sợ chết! Nếu so với chết thì… Y thở ra một hơi thật dài, thôi thôi, vì bảo vệ một mạng này, dù sao chỉ có một lần, đến lúc đó cứ cho là mình bị cắn một cái đi...
Thật không biết trong lòng của y đang nghĩ cái gì, Quân Ngọc Hàm cũng cảm thấy phiền muộn, Phần Hà Long Vương này cuồng ngạo như vậy, chẳng bằng để y lên Trảm Long Thai đầu thân tách rời cho rồi! Nhưng ngẫm lại, trước sau gì căn nguyên là do bản thân hắn, chỉ đành phải sinh sinh nuốt xuống ngụm tức này.
Một người một rồng lại đi được thêm nửa tháng, mới đến được Miêu địa(1), vừa vào Miêu địa, liền thấy xác người khắp đồng, hồng nhạn gào thét, thảm thương không nỡ nhìn. Quân Ngọc Hàm vốn là người tu đạo, hiển nhiên trách trời thương dân, gặp phải thảm trạng như vậy, liền tiến đến hỏi một cụ già đang buồn bã khóc lóc nói: “Thưa bà, nơi này xảy ra chuyện gì vậy?”
(1) khu vực của người Miêu
Người Miêu vốn không thích người Hán, trông thấy Quân Ngọc Hàm lại là một thân trang phục đạo sĩ, đối với hắn lại càng thêm xa lánh, cả giận nói: “Đích thị là yêu nhân ngươi quấy phá! Trả mạng con ta lại đây!” Lời còn chưa dứt, đã cố hết sức cầm lấy mộc côn bên cạnh, vẻ mặt liều mạng.
Quân Ngọc Hàm không ngờ rằng bản thân hảo tâm không có hảo báo, ngược lại còn bị cừu thị, nhất thời quên mất tránh đi mộc côn, không ngờ Ngao Triệu ra tay cứu giúp, mới tránh cho hắn khỏi bể đầu chảy máu
.
Cụ bà thấy mình ngay cả đầu ngón tay của họ cũng không chạm được, càng thêm bi thương khóc ròng nói: “Con ơi, a mụ thật xin lỗi con, chẳng bằng a mụ cùng xuống suối vàng với con!” Nói xong, liền muốn đâm đầu vào bức tường bên cạnh.
Quân Ngọc Hàm sợ hãi vội vàng kéo bà lại, khuyên nhủ: “Thưa bà, có chuyện gì từ từ nói, hà cớ gì tự tìm cái chết?”
Cụ bà không lĩnh tình nói: “Chớ có ở nơi này giả bộ ra vẻ! Đám người Hán các ngươi không có ai là tốt cả!”
Ngao Triệu nhất thời hỏa thượng kiêu du(2), lửa giận càng tăng lên, một chưởng liền đánh nát gian phòng bên cạnh, trong nháy mắt bụi bặm tung bay, dẫn đến càng thêm nhiều người Miêu. Y tức giận nói: “Chúng ta muốn hại ngươi, ngươi sớm đã như căn phòng này rồi!”
(2) thêm dầu vào lửa
“Aya [xưng hô của người Miêu đối với phái nữ lớn tuổi hơn mình, tương đương với “Đại tỷ” (chị)], aya bình tĩnh lại một chút, ta xem hai người Hán này không cùng một bọn với những người lúc trước!” Một ông lão bước ra ngoài ngăn cụ bà lại, chắc là thủ lĩnh của những người Miêu này.
Quân Ngọc Hàm phỏng đoán vậy, liền nghe được cụ bà kia tôn xưng một tiếng: “Tộc trưởng!”