Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 94: Tĩnh Đế giá lâm!1




Bạch Tà hừ lạnh một tiếng, giọng nói cực lạnh, “Nữ nhân kia thực lực rất lớn, ngươi cẩn thận một chút, nếu không bản tôn cũng theo ngươi xong đời!”.

Tiểu Bạch Bạch chớp chớp mắt, “Hóa ra ngươi cũng là khế ước thú của chủ nhân nha? Chủ nhân, ngươi không cần tin tưởng, có ăn nhất định phải chia Tiểu Bạch Bạch một phần nha!”.

Tiểu Bạch Bạch gian xảo nhảy trên bả vai Phượng Thiên Tuyết, lăn một cái, thiếu chút nữa rơi xuống dưới.

Phượng Thiên Tuyết cũng hừ nhẹ, “Yên tâm đi, có độc đan này của ta, nữ nhân kia tuyệt đối sẽ trúng chiêu!”.

“Nữ nhân kia tốt xấu gì cũng mạnh hơn ngươi, quỷ kế đa đoan, lỡ như độc đan của ngươi không đầu độc được nàng…”.

“Hứ, ngậm lại miệng thúi của ngươi!”. Long Ly một bên nói chen vào, “Nha đầu cơ trí như vậy, mặc kệ là ai, đều không thể tổn thương nha đầu!”.

Bạch Tà khinh miệt liếc hắn một cái, “Ngươi nôn nóng như vậy làm gì? Nàng nếu gặp nguy, ngươi cũng không nguy hiểm!”.

Long Ly là hồn của dược đỉnh, Phượng Thiên Tuyết nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn bỏ mình, như vậy dược đỉnh này sẽ đổi chủ,  không giống khế ước thú cũng bỏ mình theo chủ.

Long Ly không vui mà hừ hừ, “Nha đầu tốt xấu gì cũng là áo cơm cha mẹ của bản tôn, không có nàng, bản tôn làm sao ăn gà quay?”.

Phượng Thiên Tuyết đặt cái chai xuống, “Tiểu Bạch Bạch, ngươi ở lại chỗ này sao?”.

Tiểu Bạch Bạch vốn thực vui sướng, rốt cuộc nơi này linh khí so với bên ngoài nồng đậm hơn vài lần, nhưng mà tưởng tượng đến gà nướng thơm ngào ngạt, lập tức lắc đầu, thề sống chết muốn đi theo Phượng Thiên Tuyết.

Long Ly cũng bắt đầu bá đạo ra lệnh nói: “Nha đầu, bản tôn cũng muốn ra ngoài!”.

“Ngươi đi ra ngoài sao? Trưng cái mặt đào hoa ra, tốt nhất đừng chọc cho bổn tiểu thư thêm phiền toái!”.

Phượng Thiên Tuyết ném xuống những lời này, mang theo Tiểu Bạch Bạch tiêu sái mà đi, chọc Long Ly tức giận dựng đứng, “Nha đầu thúi! Một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận!”.

Khuôn mặt hắn tuấn dật, lại tràn đầy mất mát. Bạch Tà một bên châm chọc cười nói: “Ngươi coi trọng nha đầu đi? Hơn nữa, ngươi chỉ là một linh hồn, không có thực thể, nha đầu sẽ không coi trọng ngươi!”.

Long Ly nhảy dựng lên, “Ngươi chỉ là súc sinh nói hươu nói vượn cái gì? Bản tôn mới không coi trọng nàng! Bản tôn coi trọng ngươi, lăn lại đây, ngoan ngoãn nằm sấp xuống cho bản tôn!”.

Bạch Tà tức giận đến bể phổi, chính là lập lời thề thiên địa, đành phải chịu đựng, chậm rãi đi qua, ghé vào phía trước Long Ly.

Mỹ nam Long Ly đắc ý huýt sáo, một chưởng liền quét xuống dưới, đánh đến đầu Bạch Tà một tiếng trầm vang.

Bạch Tà cắn răng, Long Ly đáng chết! Chờ hắn thoát thân linh thú, sau khi có năng lực hóa hình, nhất định sẽ tìm hắn báo thù!

Bởi vì lúc Phượng Thiên Tuyết lập lời thề thiên địa, chỉ tên Linh Nguyệt thú, mà không phải là Bạch Tà hắn! 

Phượng Thiên Tuyết từ không gian bước ra, sau khi mở to mắt, lại phát hiện ngoài cửa sổ sắc trời đã sáng, một đêm luyện đan nhưng thật ra không làm nàng mệt mỏi, ngược lại tinh thần xán lạn.

Phượng Thiên Tuyết cảm giác chính mình thật sự muốn thành tinh, thật lâu rồi, ước chừng nàng cũng không ngủ qua bốn canh giờ.

Chờ lúc U Trúc mang chậu rửa mặt tiến vào, phát hiện hạc giấy trên bàn.

“Tiểu thư, đây là hạc giấy, chẳng lẽ là người khác đưa vào?”.

U Trúc cầm lên, nhìn đến phía dưới hạc giấy có chữ viết.

Phượng Thiên Tuyết nhận lấy, nhìn lướt qua, là một hàng chữ rồng bay phượng múa: Nhanh đến núi Bảo Dược! Nguyệt Lưu.

Phượng Thiên Tuyết hừ lạnh một tiếng, đem hạc giấy kia ném trên mặt đất, “Là người nhàm chán để lại, không cần để ý.”.