U Trúc dừng một chút, tiểu thư muốn làm gì nha, mấy ngày nữa tiểu thư cùng người khác đấu võ đài, giờ lại tu luyện, đây không phải nước tới chân mới nhảy sao?
Tuy nhiên U Trúc không nói gì nữa, xoay người thông báo Phượng Thiên Trạch rời đi.
Phượng Thiên Tuyết về tới sương phòng của mình, sau khi khóa cửa lại, mang theo Tiểu Bạch Bạch đảo mắt đi vào không gian.
Nàng dường như đã vài ngày không tới, Tiểu Bạch Bạch cảm giác được linh khí nồng đậm, không khỏi kêu to oa oa!
“Trời ơi! Linh khí nơi này thật cường hãn, thật tươi mát! Quả thực là hoàn mỹ, Tiểu Bạch Bạch ta ở nơi này không đi nữa được không, tiểu chủ nhân của ta?”.
Tiểu Bạch Bạch nhảy nhót một trận, nắm Phượng Thiên Tuyết, đôi mắt ngập nước to tròn, biểu tình cũng đáng thương.
Phượng Thiên Tuyết khẽ cười một tiếng, “Được, ngươi muốn ở nơi này cũng đúng, nhưng để xem ngươi có thể ở lại bao lâu.”.
Phượng Thiên Tuyết dứt lời, xách theo nó trên vai bước đi, liền đẩy cửa Phượng Tiên điện, đi vào phòng luyện dược.
Phượng Thiên Tuyết vừa tới, Bạch Tà đang ngủ cả kinh đều lăn dựng lên, Long Ly đang xác định Phượng Thiên Tuyết mang độc thảo về.
Lúc trước Phượng Thiên Tuyết đem độc thảo tới, tất cả đều phóng trong không gian rồi.
“Nha đầu, ngươi đã đến rồi? A, vật nhỏ này là cái gì nha?”.
Long Ly vội vàng buông độc thảo trong tay xuống, kinh ngạc mà nhìn Tiểu Bạch Bạch trên vai Phượng Thiên Tuyết, trong lòng thất kinh lên: Không xong, tiểu nha đầu càng ngày càng nhiều vật sủng, về sau… Ta có phải sẽ bị vứt bỏ hay không?
“Ta không phải đồ vật, ta là Tiểu Bạch Bạch, ta là Thôi miên…”.
“Tiểu Bạch Bạch, đến chơi cùng Đại Bạch đi.”. Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt mà cắt ngang nó nói chuyện, Tiểu Bạch Bạch chớp chớp mắt, lập tức nhớ tới mình đáp ứng Phượng Thiên Tuyết, liếc xéo Bạch Tà ngồi ở trên giường đá một cái, vậy mà không chút nào sợ hãi vọt tới.
“Đại Bạch, ngươi được nha, ta là Tiểu Bạch Bạch, là sủng vật mới của chủ nhân, về sau ngươi yêu quý ta nhiều hơn nha!”.
“Cút!”. Bạch Tà lạnh lùng nói, vừa lãnh khốc vừa vô tình.
Phượng Thiên Tuyết không quản nhiều như vậy, Bạch Tà chơi cùng Tiểu Bạch Bạch trong chốc lát, rốt cuộc mất đi kiên nhẫn, lại nghiêng người nằm xuống.
Tiểu Bạch Bạch đành phải đi tìm Long Ly chơi.
Tuy rằng Bạch Tà đưa lưng về phía mọi người, lỗ tai lại dựng lên, hận không thể nghe hết đối thoại giữa Phượng Thiên Tuyết và Long Ly.
“Nha đầu, ngươi đang làm cái gì? Ngươi không phải luyện dược, ngươi là luyện độc?”.
Long Ly nhìn Phượng Thiên Tuyết đem tất cả độc thảo, độc vật đặt trên mặt bàn, kinh ngạc kêu lên.
Phượng Thiên Tuyết không để ý đến Long Ly, mà yên lặng nhớ lại độc dược kiếp trước mình luyện.
“Một gốc cây thần thảo, đốt một quả cốt quả, cỏ ngứa một gốc, một con bò cạp độc, một quả gồ ghề, một cây loạn tình nấm, một đóa thương hoa thơm …”. Độc phương này, tên là Trăm ngày điên, một khi trúng loại độc này, sẽ biểu hiện bộ dáng trúng vài loại độc.
Loạn tình, làn da nổi mụn nhọt đỏ, mặt lại dài gồ ghề, toàn thân khi thì ngứa chết, khi thì chết lặng không thể động đậy, khi thì đau nhức muốn chết!
Ở Thần giới đại lục, thiên phú chế độc của Phượng Thiên Tuyết chưa từng tiết lộ ra, nàng đều là âm thầm chế độc, không chuyện ác nào không làm, đem những kẻ bắt cóc làm thí nghiệm.
Nhưng mà độc của nàng ở Thần giới đại lục mười mấy năm, không có người giải được.
Phượng Thiên Tuyết đem độc phương điều phối tốt, liền lấy Thanh Long dị hỏa nổi lửa Ly Long dược đỉnh.