Chỉ là phấn màu đỏ kia, đã bay tới trên người các nàng, chờ gió qua đi, phấn màu đỏ không thấy nữa, Tĩnh Nhi và Thanh Nhi không cảm thấy có gì không ổn, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Không có việc gì, xem ra là chúng ta suy nghĩ nhiều, tiếp tục tìm, vẫn không thể tìm được, cũng chỉ có thể tính cách!”.
Hai nha đầu dần dần đi xa.
Ý cười bên môi Phượng Thiên Tuyết cực kỳ quỷ dị, “Loạn tình nấm, cho dù dính vào tay, cũng sẽ xâm lấn thân thể người trúng độc, hơn nữa sáu canh giờ sau mới phát tác, cho nên người bình thường sau khi trúng tình độc, cũng sẽ không phát hiện ngay lập tức!”.
Tiểu Bạch Bạch lập tức chụp móng vuốt nổi lên, “Được được, ai kêu các nàng dám khi dễ tiểu chủ nhân nhà ta! Tiểu chủ nhân chơi chết các nàng là tốt nhất!”.
Phượng Thiên Tuyết cạn lời cực điểm, xem ra Tiểu Bạch Bạch cũng là một bụng đen tối.
Phượng Thiên Tuyết không hề lưu lại, thi triển vũ bộ, mau chóng rời núi Bảo Dược, về tới núi Bách Hoa.
Phượng Thiên Tuyết vừa xuất hiện, lập tức làm Huyền Vương mừng rỡ, nàng giải thích rằng một kẻ thần bí bắt nàng đi, hỏi một ít về sự tình sư phụ nàng lại đem nàng thả ra.
Cách giải thích này dường như không có người hoài nghi, bởi vì mỗi người đều muốn biết đột nhiên Phượng Thiên Tuyết quật khởi, phía sau có vị sư phụ cường đại cỡ nào?
Kẻ thần bí kia không có thương tổn Phượng Thiên Tuyết, là bởi vì sợ đắc tội sư phụ nàng thôi!
Thấy Phượng Thiên Tuyết bình yên vô sự, bọn người Phượng Tử Bách có chút thất vọng.
Ở trong mắt Phượng Tử Bách, đích nữ này đã làm ô nhiễm môi trường Phượng phủ, ít nhất có nàng ở đây, Phượng Tử Bách hắn sẽ kém một bậc.
“Tỷ tỷ, tỷ thật sự không có việc gì chứ? Thật đúng là làm ta sợ muốn chết,… A, vật nhỏ màu trắng này là cái gì nha?”.
Tiểu Bạch Bạch lập tức không vui mà phát ra tiếng chi chi.
Mọi người cũng tò mò mà nhìn chằm chằm vật trên vai Phượng Thiên Tuyết.
“Đây là một con linh thú bình thường, tuy rằng nó không có tác dụng gì, ta thấy nó thực đáng yêu liền mang về.”. Phượng Thiên Tuyết cười nói.
Mọi người lập tức có chút thất vọng, còn cho rằng Phượng Thiên Tuyết thu phục một con linh thú cường đại.
Nhưng nhìn Tiểu Bạch Bạch tinh quái như vậy, bề ngoài đáng yêu như vậy, mọi người không thể liên hệ nó với hai chữ cường đại.
“Nếu Phượng cô nương không có việc gì là tốt rồi, cô nương có yêu cầu gì, cứ việc nói ra với bổn vương! Chỉ cần bổn vương có thể làm được, nhất định toàn lực ứng phó!”.
Huyền Vương lắc cây quạt, vui tươi hớn hở nói.
Thập vương tử Hiên Viên Mặc Ngọc cũng vội vàng tỏ thái độ, “Thiên Tuyết, Huyền Vương đại nhân nói đúng, chỉ cần ngươi mở miệng, ta nhất định sẽ đi trước làm gương, vì ngươi giải quyết tất cả khó khăn.”.
“Cảm ơn ý tốt Huyền Vương và Thập vương tử, đúng rồi, bắt được người hạ độc chưa?”. Phượng Thiên Tuyết cố ý hỏi như vậy.
Sắc mặt Huyền Vương âm trầm xuống, hắn lắc đầu, “Người nọ vô cùng cao minh, độc kia chính là độc của phái Thiên Độc, nhưng mà tham gia Bách Hoa cũng không có người của phái Thiên Độc, bổn vương nghĩ người nọ có thể là đệ tử bí truyền!”.
Đệ tử bí truyền, đó chính là đệ tử còn lợi hại hơn so với đệ tử thân truyền.
Đệ tử bí truyền không công khai bên ngoài, là tông môn âm thầm bồi dưỡng, để tránh lọt vào độc thủ người khác.
Rốt cuộc giữa các tông môn, môn phái cạnh tranh cũng rất kịch liệt, lỡ như đối phương có người thừa kế vô cùng biến thái, đối phương sẽ trở thành địch thủ cường đại của mình.
Giữa môn phái, không có lúc nào không vì sinh tồn mà tác chiến.
“Chính là, tạm thời không có khả năng tìm được người kia?”.