Lúc này Trần lão lại bước nhanh vào, gấp rút nói với Trần Băng Vũ và Trần Tĩnh Hiên: “Hai ngươi không biết điều …Còn không mau đi xếp hàng thỉnh giáo Huyền Vương? Oa…Phượng cô nương cũng ở chỗ này sao?”.
Trong mắt Trần lão lóe ra tinh quang, hắn biết Phượng Thiên Tuyết chính là kẻ thần bí Thiên Bạch đưa dược kia.
“Thiên Tuyết tham kiến Trần lão!”. Phượng Thiên Tuyết cung kính đứng lên, những người khác cũng cung kính lễ độ.
“Phượng đại tiểu thư không cần khách khí như vậy, lão phu không nhận nổi đại lễ như vậy. Đại tiểu thư có thể chờ đến sau hội Bách Hoa, đến Trần phủ chúng ta làm khách không?”.
Trần lão cười tủm tỉm nói.
“Được Trần lão coi trọng, tự nhiên tiểu nữ cung kính không bằng tuân mệnh!”. Phượng Thiên Tuyết cười nói, nếu không có Trần lão, nàng làm sao có thánh đỉnh của đại lục thần giới để luyện dược?
“Được, xác định như vậy rồi, ha ha. Đúng rồi, đại tiểu thư không đi thỉnh giáo Huyền Vương một chút sao? Mỗi người đều ngóng trông đêm nay có thể lãnh giáo Huyền Vương. Hơn nữa… Các ngươi còn trẻ, đừng đắc tội Huyền Vương!”. Trần lão hạ giọng nói, kỳ thật là hắn cố tình nói cho Phượng Thiên Tuyết nghe.
Phượng Thiên Tuyết biết Trần lão vì mình, nhưng tưởng tượng đến trên quảng trường nhiều người xếp hàng như vậy, nàng liền có chút nhức đầu.
Lại nói Huyền Vương căn bản không đảm đương nổi làm sư tôn nàng, Phượng Thiên Tuyết lại không phải người dối trá, lười đến xem náo nhiệt.
“Không cần, Băng Vũ muội muội, Tĩnh Hiên ca, các ngươi đi thôi, Tuyết Nhi có chút mệt, muốn nghỉ ngơi trước một chút.”.
Phượng Thiên Tuyết cười nói, Trần Băng Vũ ngây thơ đơn thuần, vội vàng kinh ngạc lôi kéo tay nàng nói: “Nếu Thiên Tuyết tỷ tỷ không thoải mái, gia gia của ta là thủ tịch luyện dược sư, gia gia mau xem bệnh cho Thiên Tuyết tỷ tỷ đi!”.
Trần lão âm thầm kinh ngạc, không nghĩ tới ngay cả Huyền Vương mà Phượng Thiên Tuyết cũng khinh thường, Huyền Vương chính là phù thuật sư vô cùng nổi danh ở Hạ Quốc!
Có điều nàng khinh thường, tự nhiên có đạo lý của nàng, Trần lão cũng không miễn cưỡng, ngược lại thuận nước đẩy thuyền nói: “Ta xem…Đại tiểu thư mệt nhọc quá độ, tinh lực tổn hại, trước dùng một quả Hồi Xuân Hoàn của lão phu, lại nghỉ ngơi một canh giờ thì tốt rồi!”.
Trần lão nói chuyện một phen, đơn giản là vì giải vây cho Phượng Thiên Tuyết, làm nàng không đến mức đắc tội Huyền Vương.
Rốt cuộc thân thể không khoẻ, mệt nhọc quá độ, liền không tiện đi xếp hàng!
Phượng Thiên Tuyết cảm kích cười, “Cảm ơn Trần lão, ân tình của Trần lão, Thiên Tuyết khắc trong tâm khảm!”.
Nàng cung kính tiếp nhận bình ngọc màu trắng Trần lão đưa cho, Trần lão cười sang sảng, dẫn theo Trần Tĩnh Hiên và Trần Băng Vũ cùng nhau rời đi, đi cầu kiến Huyền Vương.
Vì thế trong quán, chỉ còn lại có năm người Phượng Thiên Tuyết và Phượng Thiên Trạch, cùng với thị nữ U Trúc, hộ vệ Thanh Phong và Minh Nguyệt.
Lúc này có đoàn người đi đến, cầm đầu là hai nam tử tuổi trẻ, bộ dáng thoạt nhìn nhiều lắm mười sáu mười bảy tuổi.
Phía sau bọn họ, đi theo bốn hộ vệ, đều mặc chuyên bào hộ vệ hoàng tộc.
Người phụ trách quán đồ ăn vội vàng đi lên đón, “Nô tài ra mắt bát vương tử, thập vương tử!”.
“Các ngươi không cần đa lễ, bổn điện hạ chỉ tới nơi này nghỉ tạm một chút mà thôi!”. Thập vương tử khẽ cười nói, bước nhanh đi vào bàn Phượng Thiên Tuyết.
Phượng Thiên Tuyết nhẹ nhấp một ngụm đại hồng bào, miệng đầy dư hương, làm tinh thần người đại chấn.
“Phượng đại tiểu thư, ta là thập vương tử, không biết có thể ngồi ở vị trí bên cạnh nàng hay không?”. Thập vương tử đi qua khách khí cười nói.
Phượng Thiên Tuyết kinh ngạc một hồi, thiếu niên áo tím này, đó là thập vương tử, sao hắn đột nhiên tiếp cận nàng?
“Thập vương tử, bát vương tử mời ngồi.”. Phượng Thiên Tuyết cười nhạt nói, lạnh nhạt nhìn lướt qua thập vương tử.
Thập vương tử Hiên Viên Mặc Ngọc, do Đức phi sinh ra, tính nết thuần thiện, hàng năm du học bên ngoài, sau khi nhị vương tử Hiên Viên Đông Thành bị nhốt vào đại lao, Hiên Viên Mặc Ngọc liền nhận được lệnh mẫu thân vội vàng chạy về trong cung.
Rốt cuộc hoàng cung tranh quyền lực, chỉ sợ có một số người đã vươn bàn tay về phía thập vương tử.