Phượng Thiên Tuyết quay đầu lại, lạnh nhạt lắc đầu, "Ta còn có việc quan trọng hơn muốn làm!".
Luyện dược mà thôi, đối với thiên tài luyện dược sư như nàng thì quả thực chỉ là chuyện nhỏ, đợi nàng lên tới Tông cấp trong phương diện huyền thuật hoặc là phù thuật, thực lực luyện dược cũng sẽ đề cao nhanh chóng.
Bởi vì bản thân nàng đã có kinh nghiệm tích lũy từ kiếp trước, bất kể loại dược gì thì đều chỉ cần luyện một lần là thành, đương nhiên không cần tu hành luyện dược thuật.
"Nha đầu, có gì còn quan trọng hơn cả luyện dược... Ê ê! Nha đầu chết tiệt kia, ngay cả lời nói của bản tôn mà cũng không nghe hả!".
Long Ly tức đỏ mặt, đồng tử màu xanh hiện lên một tia mất mát.
Bạch Tà châm chọc cười cười, "Nàng ngại dài dòng mà thôi!".
"Câm miệng, ngươi không nói thì sẽ chết à?".
"Vậy nếu ngươi không nói thì sẽ chết sao?".
Long Ly quay đầu, hung hăng trừng mắt, bọn họ không có ngày nào mà không cãi nhau, nếu như không có lời thề Thiên Địa, chỉ sợ hắn đã sớm giết chết Bạch Tà rồi.
Trong lòng Long Ly có chút ủy khuất, dù sao hắn cũng là dược hồn chí tôn, lại lưu lạc tới mức làm nô lệ cho Bạch Tà!
Phượng Thiên Tuyết cũng mặc kệ hai mỹ nam đánh nhau như thế nào, nàng vào phù thất, lại bắt đầu tập trung tu hành phù thuật.
Hai ngày hai đêm, ngoại trừ sử dụng một ít đan dược ra, thì nàng không hề rời khỏi không gian.
Ngay cả thời gian ngủ cũng ít đi, Phượng Thiên Tuyết thật sự liều mạng, giờ Dậu ngày hôm sau, Phượng Thiên Tuyết rốt cuộc cũng cảm nhận được linh khí toàn thân mãnh liệt đến cực điểm, có một loại cảm giác muốn đột phá phù sư trung cảnh!
Nàng hít một hơi thật sâu, rút một tờ giấy màu lam ra, đây là loại phù chỉ có phù tông đỉnh phong mới có thể dùng, nhưng nội tâm Phượng Thiên Tuyết lại xuất hiện một cỗ hưng phấn!
Nàng vốn là tiên thể Vĩnh Sinh, linh khí bên trong Linh Hải nhiều hơn người bình thường gấp bội, thực lực cũng mạnh hơn đối thủ cùng cấp gấp bội!
Mà nàng đã là phù sư sơ cảnh, hoàn toàn có thể thử dùng giấy lam mà chỉ có phù tông cấp cao nhất mới dùng được!
Dùng giấy lam vẽ phù, nếu so với bùa màu vàng thì càng mạnh hơn gấp mười lần!
Phượng Thiên Tuyết tràn đầy tự tin, linh lực rót vào giữa các ngón tay, trên tấm lam phù chỉ (bùa màu lam), vẽ từng nét phù văn huyền ảo phức tạp!
Ánh sáng màu lam, theo ngón tay Phượng Thiên Tuyết di động mà càng ngày càng đậm!
Phượng Thiên Tuyết chỉ cảm thấy huyết dịch sôi trào, đến tế bào cũng tràn đầy tinh lực, chẳng qua là một cỗ khí lực này, khi phù mới vẽ được một nửa, đã chậm rãi bị lá bùa hấp thụ mất!
Phượng Thiên Tuyết cắn chặt răng, gắt gao không chịu buông tha, nàng sử dụng hết một tia linh khí cuối cùng trong Linh Hải, sau đó vừa hấp thu linh khí bên ngoài, vừa vẽ bùa!
Có thể nói là,một công đôi việc!
Chỉ không cẩn thận một chút, sẽ tẩu hỏa nhập ma!
Phượng Thiên Tuyết không quan tâm, một công đôi việc trong kiếp trước của nàng cũng chỉ là chuyện cỏn con, nhưng mà thân thể này dẫu gì vẫn đang ở huyền thuật cấp thấp, đương nhiên không mạnh mẽ như kiếp trước.
Còn thiếu một phần ba nữa là vẽ xong, khóe môi Phượng Thiên Tuyết rịn ra một tia máu, sắc mặt nàng trắng bệch, ngón tay di động càng ngày càng chậm.
Phượng Thiên Tuyết cắn răng, vừa thu nạp linh khí, vừa vẽ bùa, vừa giơ tay lấy Hồi Khí Đan nhét vào trong miệng!
Một công ba việc!
Linh khí trong cơ thể Phượng Thiên Tuyết khôi phục ầm ầm, nàng thở ra một hơi thật dài, ngón tay di động nhanh hơn một chút.
Nàng âm thầm thấy may mắn, dù sao cũng là thân thể Vĩnh Sinh, mới có thể vừa tu hành vừa thu nạp linh khí.
Mà người bình thường, phải thông qua đan dược mới có thể bổ sung linh khí.
Nàng có thể thu nạp lập tức, chỉ là sẽ chậm hơn đan dược một chút.
Lam phù chỉ phút chốc phát ra ánh sáng màu lam cực đại, toàn bộ cơ thể Phượng Thiên Tuyết đều bị nhuộm thành màu lam rồi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt sắc kia, mồ hôi chảy xuống.