Trong đình viện, Phượng Thiên Tuyết liếc xem huyền thuật bảo điển, đợi hạ nhân mua đồ ăn khuya về, ba mươi con gà nướng và rượu kia, đương nhiên là cho Long Ly rồi.
Đám người hầu rất nhanh liền mua đồ trở về, Phượng Thiên Trạch đã cầm lấy một con gà nướng, vui thích bắt đầu ăn.
"U Trúc, Chu Nhi, Thanh Phong, Minh Nguyệt, các ngươi cùng ngồi ăn đi!".
Phượng Thiên Tuyết nhìn thoáng qua một bàn đầy đồ ăn, thản nhiên nói.
"Tạ đại tiểu thư.". U Trúc cùng Chu Nhi đương nhiên cũng không câu nệ, bản tính của Phượng Thiên Tuyết là như thế, nàng cũng không thích câu nệ quá mức.
Thanh Phong và Minh Nguyệt nhìn nhau, do dự một chút, cuối cùng tạ ơn Phượng Thiên Tuyết.
Tại Phượng phủ, đồ ăn của thị vệ cũng không quá tốt, cách vài ngày có thịt ăn là hạnh phúc rồi.
"Tiểu thư, ngài có ở đây không? Ta là Vương bà bà.".
Bên ngoài vang lên một thanh âm già nua, Phượng Thiên Tuyết và Phượng Thiên Trạch kỳ quái liếc mắt nhìn nhau.
Từ khi tới Dược Viên, không còn bái kiến Vương bà bà nữa.
Bởi vì bà đối xử với các nàng qua loa, cho nên Phượng Thiên Tuyết cũng không đặc biệt chú ý bà làm gì, cũng không muốn đi trả thù.
Trọng sinh, lòng dạ rộng lượng, nhưng đối với cừu nhân lại quá hẹp, Phượng Thiên Tuyết muốn giết người, chỉ có Hạ Lan Dung Mặc và Sở Tích Nhi!
Những người khác, đều là một vài người không can hệ, nàng cũng lười so đo với bọn họ.
"Vào đi!".
Phượng Thiên Tuyết vừa mới ra oai, Vương bà bà lại tới tìm, đương nhiên không ai dám ngăn bà lại.
"Vương bà bà đến đây có chuyện gì?". Nhìn Vương bà bà đầy đầu tóc trắng, Phượng Thiên Tuyết thản nhiên hỏi thăm.
"Đại tiểu thư...". Vương bà bà liếc nhìn đám người U Trúc ngồi ở bên cạnh.
"U Trúc, các ngươi lui ra đi!".
Đám người U Trúc cầm lấy đồ ăn lui ra, Vương bà bà cẩn thận như vậy, đại khái là có bí mật gì muốn báo cho nàng cùng Thiên Trạch biết?
Sau khi Phượng Thiên Tuyết trọng sinh, đây lần đầu tiên nhìn thấy Vương bà bà, lưng của Vương bà bà đều có chút còng rồi, tóc hoa râm, nhưng cặp mắt kia lại sáng ngời có thần, phảng phất giống như ánh trăng thông thấu mọi sự.
"Vương bà bà, ngồi đi.". Phượng Thiên Tuyết lạnh nhạt nói.
Vương bà bà khách khí gật đầu, "Tạ ơn đại tiểu thư, đại tiểu thư, lão thân đến đây, là muốn nói cho đại tiểu thư một sự kiện...".
Phượng Thiên Tuyết khẽ vuốt cằm, rót rượu cho Vương bà bà, "Bà bà không phải người thường, một bà bà bình thường trông coi Dược Viên lại là Huyền tông cao cấp!".
Vương bà bà chấn động, ánh mắt nhìn Phượng Thiên Tuyết biến ảo ngàn vạn, nhưng rất nhanh bà liền nở nụ cười.
"Mắt của Đại tiểu thư quả nhiên rất tốt! Xem ra năm đó phu nhân đã nói đúng!".
Phu nhân?
Phượng Thiên Tuyết đột nhiên nâng mắt nhìn xem bà, trong mắt không còn có một chút lười biếng nào.
"Vương bà bà xin nói thẳng!".
"Ta cũng không vòng vo nữa, ngươi và Thiên Trạch, cũng không phải máu mủ của Phượng Tử Bách, mà là đến từ một gia tộc thần bí, bởi vì mẫu thân ngươi yêu một đệ tử bình thường, cho nên bọn họ bỏ trốn, không nghĩ tới sau khi sinh hạ các ngươi, người trong tộc liền mang phụ thân của các ngươi đi. Nương ngươi nóng nảy, vội vàng lo cho các ngươi, để ta mang bọn ngươi đi, tìm cho các ngươi một gia đình tốt.".
"Năm đó ta thấy gia tộc Phượng thị rất nổi danh, cộng thêm phu nhân hắn lại khó sinh, sau khi ta đến, nàng đã sinh ra một tử thai, cho nên ta đổi bọn ngươi với hài nhi kia!".
Vương bà bà nhẹ giọng nói.
Phượng Thiên Tuyết hít một hơi khí lạnh! Đáy lòng thậm chí có chút ít may mắn, may mắn mình không phải là thân sinh cốt nhục của Phượng Tử Bách!
"Vậy mẫu thân của ta đâu? Phụ thân đâu?". Sắc mặt Phượng Thiên Tuyết hơi trầm xuống, mấy năm gần đây bọn họ một mực không xuất hiện, đoán chừng là đã xảy ra chuyện rồi!