Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 72-1: Lập uy với Phượng phủ (2)




Mà đan dược của Phượng Thiên Tuyết cho Phượng Thiên Trạch ăn lại khôi phục lập tức, thực là không thể tưởng tượng nổi!

Từ lúc hai huyền thuật sư báo lại sự tình, bọn họ liền vội vàng chạy đến, vẫn chưa bằng thời gian uống cạn hai chén trà!

Thần dược như vậy, lần đầu tiên hắn được nhìn thấy, cho nên không thể không đề phòng, sợ rằng Phượng Thiên Tuyết có sư phụ lợi hại?

Phượng Thiên Tuyết lạnh đi một tiếng, khinh thường giương lông mày, "Đương nhiên là sư phụ ta cho rồi, sư phụ ta chính là cao nhân, đại lục Thiên Long không có đan dược nào, hắn đều có thể luyện chế ra được!".

"Giao toàn bộ đan dược sư phụ ngươi cho ra đây, phụ thân liền không truy cứu trách nhiệm của các ngươi!".

Phượng Tử Bách trầm mặt quát, chỉ có như vậy, mới không đắc tội vị sư phụ cao nhân kia, lại có thể lấy được thần dược cho Phượng Thiên Long ăn, để hắn có thể đi lại được!

Trong mắt Lâm thị tràn đầy phẫn nộ, "Lão gia, tại sao có thể để như vậy? Tiện chủng kia đã cắt đứt chân của Thiên Long!".

"Tiện chủng? Nhị di nương đang châm chọc phụ thân là tiện chủng sao? Bởi vì chỉ có tiện chủng mới có thể sinh ra tiện chủn. A, nhị di nương ngươi thực lớn gan mà!". Phượng Thiên Tuyết mỉm cười nói.

Sau khi Phượng Tử Bách nghe xong, không khỏi giận dữ, xoay tay lại liền cho Lâm thị một bạt tai!

"Ngươi làm nhị di nương Phượng phủ, miệng nên biết đường sạch sẽ!". 

Lâm thị bị đánh một bạt tai, không khỏi ủy khuất mà im lặng, dù sao từ khi kho kim tiền bị trộm, tính tình của Phượng Tử Bách liền càng ngày càng tệ, đối xử với nàng cũng ngày càng kém.

Cho nên nàng mới nhanh chóng bảo Phượng Thiên Long quay về từ học viện hoàng tộc để cứu nguy.

Ánh mắt Phượng Hàm Yên càng oán độc vô cùng, lạnh lùng nhìn Phượng Thiên Tuyết, "Tỷ tỷ đừng nói sang chuyện khác, mau giao thần dược ra đây, để chân của đệ đệ tốt rồi nói sau!".

Một câu nhắc nhở Lâm thị và Phượng Tử Bách, hai chân Phượng Thiên Long đều bị chặt đứt, chỉ sợ thần y cũng khó có thể chữa khỏi.

Nhưng mà có thần dược do cao nhân luyện chế, vậy vừa vặn rồi!

"Không có, vừa rồi ta trị thương cho Thiên Trạch, đã cho hắn ăn hết toàn bộ rồi!". Phượng Thiên Tuyết nhàn nhã đùa nghịch tóc đen rủ xuống, nàng không khẩn trương chút nào, làm Phượng Thiên Trạch đứng một bên cũng âm thầm thở dài một hơi.

Hắn rất hiểu cá tính của Phượng Thiên Tuyết, nếu như không nắm chắc mười phần, nàng sẽ không bình tĩnh như thế.

Ngược lại là U Trúc và Chu Nhi đều sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trốn ở một bên không dám thở mạnh.

"Nghịch nữ, ngươi dám cãi mệnh lệnh của phụ thân? Lập tức giao hết thảy đan dược ra đây!".

Phượng Tử Bách giận dữ, gân xanh trên trán chợt hiện.

"Không có là không có, sư phụ ta đã du ngoạn bốn biển rồi! Mong phụ thân tự trọng, từ xưa đến nay hai người thi đấu khiêu chiến đều mặc kệ thương vong, đối phương sẽ không có chút trách nhiệm nào! Thiên Trạch không sai, nếu Thiên Trạch bị đả thương, phụ thân ngươi có cam lòng cắt ngang hai chân của Thiên Long hay không?".

Phượng Thiên Tuyết nghiêm nghị mà chất vấn!

Lâm thị ai thán một tiếng, "Gia môn bất hạnh, nghịch nữ cũng dám chất vấn chủ nhân gia tộc như thế, nếu như truyền ra ngoài, mặt mũi của lão gia biết đặt ở đâu?".

"Đúng rồi, phụ thân, tỷ tỷ lại không có đặt ngươi vào trong mắt! Truyền đi người ta đều sẽ chê cười ngươi đấy!".

Phượng Hiểu Vũ cũng thêm mắm thêm muối.

Phượng Hàm Yên cười lạnh một tiếng, "Phụ thân, nghịch nữ nên được giáo huấn, dù Thiên Trạch không sai, nhưng nàng cũng phải giao thần dược ra, cứu chữa hai chân của Thiên Long tốt trở lại! Hơn nữa, Thiên Long bị thương, đều là do Thiên Trạch gây nên, dựa vào cái gì mà nàng có thể giữ lại thần dược cho riêng mình?".

Ba nữ nhân thêm mắm thêm muối khiến Phượng Tử Bách giận tới mức run rẩy, tay áo vung lên, "Bắt nghịch nữ này lại, lấy toàn bộ đan dược trên người nàng!".

Phượng phủ có mười sáu hộ vệ huyền thuật sư, cấp bậc đều trên dưới cấp tám.

Trong mười sáu vị huyền thuật sư này đã có hai người sớm được chứng kiến sự lợi hại của Phượng Thiên Tuyết, mọi người nhìn nhau.

"Ta... Thanh Phong xin từ giã!". Trong đó một vị huyền thuật sư đứng dậy, nhẹ giọng nói với Phượng Tử Bách.