Ở trong mắt U Trúc, bậc cha chú vẫn là bề trên.
Nói cách khác, một khi Phượng Tử Bách tìm một mối hôn sự cho Phượng Thiên Tuyết, như vậy nàng không thể từ chối.
U Trúc cũng lo lắng Phượng Thiên Tuyết còn yêu mến Thượng Quan Nguyên, cho nên mới đề nghị nàng như vậy.
Phượng Thiên Tuyết mỉm cười, "Đợi chút nữa đi xem.".
U Trúc cuốn cho nàng một búi tóc tơ, một đầu tóc đen đã được tết thành rất nhiều bím tóc, cài một cây trâm Kim Phượng, thoạt nhìn thanh tú, mỹ lệ động lòng người.
"Tiểu thư, bây giờ ngươi ra ngoài, có muốn dùng vải mỏng che mặt nữa không?".
"Không cần.". Phượng Thiên Tuyết thản nhiên nói, dù sao cẩu hoàng đế kia cũng không có ở đây, nàng không cần băn khoăn gì, tuy rằng Phượng Hàm Yên sẽ gây chuyện, nhưng mà Hiên Viên Nguyệt Triệt đương nhiên sẽ có biện pháp giải quyết.
Trang điểm một phen, Phượng Thiên Tuyết và U Trúc, Phượng Thiên Trạch cùng đi tới địa điểm báo danh Bách Hoa hội.
Chỗ báo danh Bách Hoa hội, tổ chức ở quảng trường Thiên Thu trong kinh thành, quảng trường này là nơi dân chúng tập trung trong ngày lễ.
Thời điểm đám người Phượng Thiên Tuyết đến quảng trường, phát hiện mọi người tấp nập, không khỏi có chút chậc lưỡi, thì ra mặc dù Hạ quốc là nước nhỏ, nhưng cũng không ít người.
Giờ này khắc này.
Bên trong Phượng phủ.
Phượng Hiểu Vũ đang uống trà, mới uống một ngụm liền phun ra, nàng nâng cặp mắt tràn đầy oán giận lên, nhìn chằm chằm vào Vân Nhi, "Đây là chuyện gì? Ai pha trà?".
Thị nữ đừng một bên nơm nớp lo sợ, Vân Nhi run run đứng ra nói: "Tiểu thư, là... là ta pha!".
Phượng Hiểu Vũ cười lạnh một tiếng, quăng mạnh chén trà xuống đất, giơ tay tát Vân Nhi một cái.
Vân Nhi bị đánh ngã ra mặt đất, hai tay chống lên, vừa vặn chống vào đống mảnh sứ vỡ kia, khiến tay của nàng kéo lê vài vết thật sâu.
"Xin Tam tiểu thư tha mạng, Tam tiểu thư...". Trong mắt Vân Nhi đều là nước mắt ủy khuất, từ khi hạ độc thất bại, bị đại tiểu thư ném trở về bên Tam tiểu thư, cuộc sống của nàng, không bằng chết!
Phượng Hiểu Vũ ghen ghét mãnh liệt sắc đẹp của Phượng Thiên Tuyết, càng ghen ghét nàng được Trần Tĩnh Hiên thích, cho nên mỗi ngày đều kiếm cớ, trút giận lên trên người Vân Nhi.
Mỗi ngày Vân Nhi đều lo lắng, thường thường bị đánh đến sưng tấy nhiễm trùng, da trên người không có một chỗ lành lặn.
"Tam tiểu thư...". Chu Nhi vừa bước vào, liền nhìn thấy muội muội tay đầy máu quỳ gối trước mặt Phượng Hiểu Vũ.
Chu Nhi đau lòng một hồi, nhưng cũng không dám cầu xin tha thứ, phải biết rằng Tam tiểu thư nham hiểm độc ác, nhưng nếu so với Phượng Hiểu Vũ, Phượng Thiên Tuyết lại càng cường hãn hỡn.
"Tam tiểu thư, hôm nay đại tiểu thư đi Bách Hoa hội báo danh rồi!".
Chu Nhi lanh lợi, ngay lập tức dời lực chú ý của Phượng Hiểu Vũ đi.
Sắc mặt Phượng Hiểu Vũ đột nhiên trầm xuống, nàng nhớ tới hình ảnh Phượng Thiên Tuyết thân thiết với Trần Tĩnh Hiên, dương môi cười lạnh nói: "Đi, chúng ta cũng đi Bách Hoa hội!".
Phượng Hiểu Vũ dứt lời, dẫn hai thị nữ thiếp thân rời đi, để lại Vân Nhi vẫn đang quỳ trên mặt đất.
Vân Nhi vừa nhìn thấy Chu Nhi, lập tức khóc lên, "Tỷ tỷ cứu cứu ta, hu hu... Thời gian này ta không chịu nổi nữa, mỗi ngày Tam tiểu thư đều đánh ta mắng ta, ta không muốn sống nữa!".
Chu Nhi rưng rưng ôm lấy Vân nhi, con mắt cũng cay cay, "Đừng khóc... Ta sẽ đi tới chỗ đại tiểu thư xin tha cho ngươi, ngươi nhất định phải kiên trì. Đợi đại tiểu thư bớt giận... Ai, ngươi đúng là không biết phân biệt, hiện tại thân phận đại tiểu như vậy, ngươi cũng dám phản bội nàng!".
Vân Nhi cũng hối hận đến cực điểm, nhưng hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, đành phải chờ đợi Chu Nhi đi xin tha.
Trên quảng trường Thiên Thu.
Phượng Thiên Tuyết nhìn bố cáo trên bảng, thấy được Truyền tống phù do phù tông cấp cao chế tác, hai mắt không khỏi sáng ngời.