Phượng Thiên Tuyết khẽ cười một tiếng, “Nhìn thấy linh thú như vậy, ta nhớ tới ở trong yến hội, tất cả người coi khinh Hiên Viên Nguyệt Triệt. Bọn họ tự cho là mình so với đại vương tử tốt hơn gấp mấy trăm lần, trên thực tế, bọn họ còn không bằng một sợi tóc của hắn.”.
Sau khi Linh nguyệt thú nghe xong, mê muội quay đầu lại nhìn Phượng Thiên Tuyết.
Trong mắt Phượng Thiên Tuyết tràn ngập ánh sáng kiên định, tràn đầy tự tin nói, “Nghe Hiên Viên Nguyệt Triệt từng nói, nếu linh thú có cơ hội, có thể thăng cấp trở thành thần thú, ta nghĩ ta có thể vì ngươi tìm được cơ hội này! Đương nhiên, ta sẽ càng cường đại hơn so với ngươi, làm ngươi tâm phục khẩu phục!”.
Sau khi Linh nguyệt thú nghe xong, nhẹ giọng mà phốc cười vài tiếng, ánh mắt tràn ngập khinh miệt như cũ, nó mới không tin một nha đầu, vậy mà có thể cường đại hơn so với nó!
Một huyền giả đại viên mãn muốn đuổi kịp bước chân huyền tông, quả thực là người si nói mộng!
Đột nhiên Phượng Thiên Tuyết nhẹ suỵt một tiếng, “Có người tới!”.
Thính giác của nàng cũng hơn người bình thường vài lần, dù sao cũng là thân thể vĩnh sinh, có rất nhiều ưu điểm!
Phượng Thiên Tuyết vội vàng nằm xuống, bộ dáng giả bộ ngủ say. Linh nguyệt thú cũng trong nháy mắt chui vào dưới giường, ngừng thở.
Trong bóng đêm mênh mông, một bóng người lướt nhẹ hạ xuống trước cửa sổ Phượng Thiên Tuyết.
Người nọ, đương nhiên chính là Tĩnh Nhi.
Tĩnh Nhi liếc mắt Phượng Thiên Tuyết bên trong ngủ đến “say sưa” một cái, khinh miệt cười cười, lấy ra một viên độc hoàn nghiên cứu chế tạo hoàn chỉnh.
“Một kẻ hèn huyền giả đại viên mãn, cũng dám ở bên Đại sư huynh, thật là thối tha không biết xấu hổ! Đi tìm chết đi, hấp thu viên Phệ Thần Bạo Tâm hoàn này, người sẽ càng ngày càng ngốc, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau, sẽ nổ tan xác mà chết, ngay cả cặn bã cũng không thừa lại! Ha ha ha! Cho dù đại sư huynh truy cứu, cũng sẽ không phát hiện đó là độc chúng ta mới nghiên cứu chế tạo ra!”.
Tĩnh Nhi cười nhẹ vài tiếng, tùy tay đem phệ thần bạo tâm hoàn kia ném vào trong phòng Phượng Thiên Tuyết, nàng liền nhanh chóng biến mất.
Phốc ——viên độc hoàn kia nổ tung, thành một đám sương mù, tức khắc tràn ngập phòng Phượng Thiên Tuyết.
Có điều Phượng Thiên Tuyết lại cười lạnh một tiếng, hóa ra là đồng môn sư muội của Hiên Viên Nguyệt Triệt, thật là nguy hiểm, hóa ra có người yêu thầm hắn, cố sức hạ sát thủ với nàng!
Phượng Thiên Tuyết vung tay áo lên, khói độc kia liền bị thu vào trong không gian thân thể.
Dù sao bên trong không gian, khói độc tự nhiên sẽ tiêu tán.
Khói độc biến mất trong nháy mắt, linh nguyệt thú chui từ dưới giường ra, hai mắt phát ra ánh sáng đỏ, nó đã hạ khế ước với Phượng Thiên Tuyết, đương nhiên sợ hãi Phượng Thiên Tuyết trúng độc chết, lập tức liền đuổi theo.
“Đừng đuổi theo, chút độc này đối với ta không sao!”.
Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt nói, linh nguyệt thú ngừng bước chân, kinh ngạc nhìn Phượng Thiên Tuyết.
Oa, những khói độc đó đâu?
Linh nguyệt thú chớp chớp mắt, nó mới phát hiện những khói độc đó đã không còn.
“Độc sư nho nhỏ, liền muốn múa rìu qua mắt thợ, thật sự quá buồn cười.”. Phượng Thiên Tuyết khinh miệt giật nhẹ khóe miệng, “Có điều... Ta không tin một nha đầu nho nhỏ cũng có trình độ như vậy, linh nguyệt thú, cõng ta đuổi theo nàng!”.
Đối với người muốn thương tổn mình, Phượng Thiên Tuyết chưa bao giờ nương tay!
Nàng cảm thấy giọng nói kia quá mức với non nớt, nhiều lắm mới mười bốn mười lăm tuổi.
Mà có thể nghiên cứu chế tạo độc riêng biệt, nhân vật như vậy đều phải ở cấp độc tông trở lên, mới có thực lực nghiên cứu chế tạo độc của riêng mình.
Cho nên, sau lưng nha đầu kia còn có người!
Linh nguyệt thú bất mãn ô ngao hai tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn để Phượng Thiên Tuyết cưỡi lên, thân ảnh nhẹ nhàng nhảy ra cửa sổ!
Tĩnh Nhi vừa mới đến huyền sư đại viên mãn, chẳng qua chỉ cao hơn Phượng Thiên Tuyết một cấp, cho nên tốc độ cũng không quá nhanh.
Linh nguyệt thú có thể so với huyền tông sơ cảnh, đương nhiên sẽ nhanh hơn Tĩnh Nhi, chỉ chốc lát sau đã an tĩnh ở phía sauTĩnh Nhi.