“Ngươi già mà không đứng đắn.”.
“Ta không già, vừa vặn xứng với nàng!”. Hiên Viên Nguyệt Triệt hài hước cười nói, vươn tay thon dài nắm chặt tay Phượng Thiên Tuyết, dùng sức kéo nàng vào lòng ôm ấp.
Tim Phượng Thiên Tuyết bắt đầu đập kịch liệt, đúng là làm sao nàng biết được, tim Hiên Viên Nguyệt Triệt cũng đập như vậy.
“Đừng nhúc nhích, để ta ôm một cái!”.
Giọng nói Hiên Viên Nguyệt Triệt mang theo ôn nhu, Phượng Thiên Tuyết vừa tức vừa thẹn, “Mau thả ta ra! Sao ngươi luôn động tay động chân?”.
“Không động tay động chân, đó chính là người chết!”.
“Hiên Viên Nguyệt Triệt…Đừng hôn mặt ta!”. Tiếng Phượng Thiên Tuyết thét chói tai vọng đến rừng rậm phía trước, linh nguyệt thú hu oa một tiếng, vội vàng dùng hai móng che khuất hai mắt của mình.
Ai, nó đường đường là linh thú cao cấp, vậy mà nhận một tiểu nha đầu làm chủ, truyền đi ra ngoài nhất định sẽ làm vạn thú cười đến rụng răng!
Có điều có một Hiên Viên Nguyệt Triệt làm hậu thuẫn, miễn cưỡng… Tính ra cũng không có trở ngại đi!
Sau khi Hiên Viên Nguyệt Triệt và Phượng Thiên Tuyết rời khỏi, phía trước khu rừng này, lại hồi phục yên tĩnh như trước.
Nhưng nơi Hiên Viên Nguyệt Triệt vừa đứng, nháy mắt xuất hiện mấy thân ảnh.
Đó là ba nữ tử vô cùng mỹ lệ, một cổ nhàn nhạt sương khói bay chung quanh người các nàng, trong đó vị nữ tử áo tím lạnh lùng nhìn phương hướng Hiên Viên Nguyệt Triệt mang theo Phượng Thiên Tuyết bay đi, trong mắt nổi lên một tia sát ý!
“Sư phụ, đại sư huynh vậy mà…Đối với một dã nha đầu như vậy!”. Nữ nhân áo xanh đứng bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đúng vậy, sư phụ! Trước nay chúng ta chưa từng thấy Đại sư huynh đối với một nữ nhân nào như vậy! Nha đầu kia mới là huyền giả đại viên mãn, làm sao xứng đôi với sư huynh của chúng ta?”.
Một thiếu nữ áo xanh khác cũng khinh miệt cười lạnh.
Nữ nhân áo tím nhàn nhạt nhướng mi, nàng chính là sư mẫu của Hiên Viên Nguyệt Triệt Tằng Lạc Băng.
Nàng cũng thu đệ tử, mà hai đệ tử bên cạnh nàng, không chỉ là đệ tử, còn là thị nữ bên cạnh nàng.
“Thanh Nhi, vậy ngươi cảm thấy… nên xử lý Phượng Thiên Tuyết như thế nào? Ngươi cũng thấy rồi, đại sư huynh ngươi vô cùng sủng ái nha đầu kia, một khi hắn phát hiện chúng ta xuống tay…”. Tằng Lạc Băng nhàn nhạt nói, thu liễm sát ý trong mắt, bình tĩnh tựa một hồ nước lặng.
Trong mắt Thanh Nhi lóe ra sáng lạnh, “Sư phụ, không phải ngài dạy chúng ta phối chế một loại độc mới sao? Cuối cùng chúng ta cũng tìm được người thí nghiệm. Lại nói đại sư huynh, cũng không biết độc này là ngài nghiên cứu chế tạo.”.
Một thị nữ khác là Tĩnh Nhi cũng cười nói: “Tỷ tỷ biện pháp này rất hay, cứ như vậy chúng ta không cần lo lắng bị đại sư huynh phát hiện!”.
Tằng Lạc Băng nhàn nhạt gật đầu, “Nếu các ngươi nhìn nàng không vừa mắt, vậy tùy các ngươi đi, lúc này vi sư không can thiệp.”.
Vừa nghe thấy sư phụ nói chuyện như vậy, Tĩnh Nhi và Thanh Nhi kinh hỉ vô cùng, còn sợ Tằng Lạc Băng sẽ phản đối các nàng lạm sát kẻ vô tội!
Tông quy của Bát Dương Tông, đích xác là cấm đệ tử trong tông lạm sát kẻ vô tội.
Tằng Lạc Băng than nhẹ một tiếng, sủng nịch nhìn các nàng, “Các ngươi hai nha đầu này, đều thích Triệt Nhi, Triệt Nhi chỉ có một.”.
“Sư phụ, chúng ta… Chúng ta nguyện ý đều làm nữ nhân của sư huynh, không cần danh phận!”.
Thanh Nhi đỏ mặt lên, vội vàng thổ lộ.