Hiên Viên Nguyệt Triệt nhìn rừng rậm kia tối đen như mực, dường như ánh trăng cũng không chiếu vào, khoảng không phía trên rừng rậm, tràn ngập một cổ sương mù quỷ dị nhàn nhạt.
“Có người từng nói linh nguyệt thú dễ dàng chế phục nhất, kỳ thật không phải thế, nó không dễ dàng nhận chủ, nếu không Tĩnh Đế sẽ không bị công kích! Mọi người cho rằng nó chỉ là linh thú độc đáo, không cần nhận chủ vẫn có thể bảo hộ chủ, đó là một loại sai lầm trí mạng.”.
Hiên Viên Nguyệt Triệt đối với linh thú, ma thú hiểu biết đặc biệt sâu, Hiên Viên Đông Thành chỉ mua linh thú thông qua người khác, tin lời đồn đãi, mà không miệt mài tìm hiểu sách cổ linh thú, tự nhiên phạm phải sai lầm lớn nhất.
Lần này, không chỉ có mất đi một linh thú tốt nhất, còn hủy hết tiền đồ, tuy rằng hắn là nhị vương tử, nhưng hắn dâng lên linh thú công kích Tĩnh Đế, cho dù không chết, cũng đừng nghĩ có tự do.
“Đại vương tử hiểu biết thật nhiều, phỏng chừng trên thế giới chỉ có ngươi hố người, không ai hố ngươi.”. Phượng Thiên Tuyết cười khẽ, có điều nhớ tới trên thịnh yến, những người đó đều lộ ra thần sắc khinh thường Hiên Viên Nguyệt Triệt.
Thậm chí ở các phương diện đả kích hắn, nhưng ai mà dự đoán được, Hiên Viên Nguyệt Triệt cao minh giảo hoạt hơn bất kỳ ai ở đây!
“Nha đầu, phỏng chừng trên thế giới này, chỉ có nàng chưa từng bị ta hố!”. Hiên Viên Nguyệt Triệt vẫn hơi đắc ý nhướng mày.
“Hừ, quý tộc hoàng thất, ta thấy còn không bằng người thường, chẳng lẽ chỉ vì thân ngươi trúng kỳ độc, những người đó liền âm dương quái khí đối với ngươi sao?”. Vừa nhớ tới những người đó vô sỉ, đặc biệt là Bát vương gia kia, Phượng Thiên Tuyết cảm thấy thật vô cùng buồn bực.
Nam nhân nàng coi trọng, vậy mà có người dám giẫm đạp hắn như thế, quả thực tưởng tượng thôi đã cảm thấy là chuyện cười lớn nhất trên thế giới.
Hiên Viên Nguyệt Triệt cười ảm đạm, thái độ ung dung, trong ánh mắt tràn ngập một cổ tôn quý không ai có thể với tới, “Sao nàng lại có thể so đo với chó? Nha đầu, xem ta!”.
Hiên Viên Nguyệt Triệt khẽ cười một tiếng, duỗi tay hái được một lá cây đa, đưa tới bên môi hơi mỏng kia, nhẹ nhàng thổi!
Âm thanh trong sáng lại hữu lực, giống như muốn xuyên qua tâm linh người, trong nháy mắt Phượng Thiên Tuyết không khỏi say mê, không khỏi đến gần Hiên Viên Nguyệt Triệt một bước!
Chỉ trong chớp mắt, bên trong rừng rậm trùng điệp kia, một tiếng thú nhẹ nhàng truyền đến, một bóng trắng chợt bay ra, nhẹ nhàng hạ xuống phía trước Hiên Viên Nguyệt Triệt và Phượng Thiên Tuyết!
Linh nguyệt thú!
Dưới ánh trăng, đôi mắt linh nguyệt thú to tròn tỏa ra ngân quang, từ xa nhìn lại, giống như hai viên đá quý sáng lên!
“Hu oa!”. Linh nguyệt thú gặp được Hiên Viên Nguyệt Triệt, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, nó sống 500 năm, lần đầu tiên nhìn thấy loài người có được mê hồn thuật cường hãn như vậy!
Linh nguyệt thú chính là linh thú cao cấp, tuy rằng vẫn không nói, nhưng nó có linh trí, lần đầu tiên lúc nhìn thấy Hiên Viên Nguyệt Triệt, nó đã bị hắn hạ mê hồn thuật.
Cho nên linh nguyệt thú vô cùng rõ ràng, giờ phút này nó mà phản kháng, nếu Hiên Viên Nguyệt Triệt giận dữ, liền có thể tan thành mây khói một cách vô cùng đơn giản!
Phượng Thiên Tuyết nhìn thấy linh nguyệt thú quỳ xuống, tựa như thấy được chủ nhân của mình!
Nàng không khỏi hơi hơi nhướng mày, thực lực Hiên Viên Nguyệt Triệt đích xác đủ cường đại, chỉ sợ tất cả huyền thuật sư trong hoàng cung kia tụ lại, cũng không phải đối thủ của hắn!