Hoàng Hậu cũng cười nhẹ nhàng, lại hết sức chú ý nam nhân của cả đời mình —— Tĩnh Đế, nàng phát hiện giờ phút này ánh mắt Tĩnh Đế dừng ở trên người nữ tử áo đỏ kia.
Hoàng Hậu hơi hơi ngừng lại, trong mắt xẹt qua một tia lạnh nhạt.
“Mọi người hãy bình thân, hôm nay chính là mời tiệc bách quan, mọi người không cần câu nệ, mời các thần tử của trẫm, thoải mái chè chén, cùng chung vui!”.
Tĩnh Đế cười nói, mọi người cùng hô vạn tuế, lúc này mới nhất nhất đứng dậy, cúi đầu.
Tĩnh Đế ngồi xuống, mọi người nhất nhất lui về chỗ ngồi của mình.
Phượng Thiên Tuyết ngồi xuống, Trần Băng Vũ ở bên cạnh bắt đầu lải nhải giới thiệu với nàng, “Nhìn thấy vương tử bên người nhị vương tử kia không? Người kia chính là lục vương tử, năm nay lục vương tử mới mười bảy tuổi, tu tập huyền thuật ở Học Viện Hoàng Gia, thực là một vương tử thiện lương.”.
Ánh mắt Phượng Thiên Tuyết dừng ở trên người một thiếu niên ngồi an tĩnh, thiếu niên có vài phần tựa Tĩnh Đế, nhưng lại càng giống Đức phi hơn.
Mẫu thân của lục vương tử, là Đức phi, Diệc Phi thường được hoàng đế sủng ái.
“Người kia…người kia chính là bát công chúa, nghe nói nàng thích ca ca ta, có điều ca ta không thích loại hình như nàng!”.
Ý Trần Băng Vũ lại bảo Phượng Thiên Tuyết nhìn về phía một thiếu nữ mặc bộ phấn y.
Thiếu nữ kia, nhìn dáng vẻ chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, đôi mắt tròn to vài phần ngây thơ. Nàng lớn lên thật ra có vài phần giống Hoàng Hậu.
“Phía sau hoàng đế là linh nguyệt thú, chính là linh thú vô cùng cao cấp, Hoàng Thượng cũng vô cùng thích nó, đến nơi nào cũng phải mang theo!”.
Phượng Thiên Tuyết nhìn lại, thấy phía sau Tĩnh Đế, quả nhiên một linh thú còn cao hơn người đang ngồi, linh thú kia có sáu chân, đầu tựa sư tử, bộ lông tuyết trắng.
Tuy rằng nó lẳng lặng ngồi ở kia, nhưng sát khí đầy người, vẫn khiến người nhìn thôi đã thấy sợ.
“Đúng rồi, Thiên Tuyết tỷ tỷ, hai ngày trước đan dược ngươi đưa chúng ta rất lợi hại! Cha dùng thuốc, vậy mà trong vòng hai ngày liền thăng một cấp, cha nói nhất định phải mời ngươi đến Trần phủ làm khách!”. Trần Băng Vũ hưng phấn nói, Phượng Thiên Tuyết gật đầu, lộ ra ý cười nhàn nhạt dào dạt.
Tĩnh Đế lại hàn huyên với bách quan hàn huyên, ánh mắt lại dừng trên người Phượng Hàm Yên.
Vừa lúc Phượng Hàm Yên ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tinh xảo hoàn toàn rơi vào mắt Tĩnh Đế.
Mỹ nhân như hoa, hồng y vui mừng, nàng nổi bật, đáng chú ý nhất, động lòng người nhất.
Trong mắt Tĩnh Đế dâng lên vui mừng nồng đậm, không khỏi cười với Phượng Tử Bách nói: “Phượng khanh gia, nhị tiểu thư càng ngày càng trổ mã nhu nhược động lòng người! Ngươi thật là có phúc khí, nhị tiểu thư không chỉ có mỹ mạo động lòng người, còn là thiên tài Huyền Thuật Sư, thật là làm trẫm có chút đỏ mắt!”.
Phượng Tử Bách vội vàng đứng lên cười nói: “Hoàng Thượng quá khen, Yên Nhi chỉ là huyền thuật sư bình thường, nàng có thể có hôm nay, hoàn toàn là Hoàng Thượng ân sủng đề bạt!”.
Phượng Hàm Yên cũng không được tự nhiên đứng lên, “Yên Nhi tham kiến Hoàng Thượng, được Hoàng Thượng tán thưởng, Yên Nhi rất vui mừng.”.
“Ha ha ha…Nhị tiểu thư thật là khéo léo hào phóng!” Tĩnh Đế mỉm cười nói, trong mắt xẹt qua một tia thèm muốn.
Hoàng Hậu bắt được ánh mắt kia, không khỏi tiến đến bên tai hắn khẽ cười nói: “Hoàng Thượng thích nhị tiểu thư như vậy, vừa lúc hậu cung chúng ta thiếu một người mới!”.
Hoàng Hậu giỏi nhất ứng xử, nếu không ngôi vị Hoàng Hậu này, nàng làm sao có thể ngồi ổn.
Tĩnh Đế mỉm cười, “Hết thảy giao cho Hoàng Hậu làm đi.”.
“Hoàng Thượng yên tâm, đợi lát nữa thần thiếp sẽ nghĩ cách.”.
Hoàng Hậu cười nhạt không nói, Tĩnh Đế thật ra rất yên tâm, bởi vì Hoàng Hậu đã nói, thì từ trước tới nay đều làm được.
Hạ Quốc tuy rằng thiếu huyền thuật sư, nhưng mà trong lòng Tĩnh Đế, hắn càng thiếu một vị tân sủng.
Phượng Thiên Tuyết chú ý tới ánh mắt Tĩnh Đế, không khỏi âm thầm cười lạnh, Phượng Hàm Yên còn tưởng rằng chính mình trang điểm một thân này, có thể trở thành tiêu điểm toàn trường, làm Hiên Viên Đông Thành thay đổi cái nhìn với nàng một lần nữa?