“Triệt Nhi không cần khách khí, chỉ là ngươi nôn nóng muốn thăng cấp như thế, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì mất nhiều hơn được. Về sau tuyệt đối không thể xúc động như thế, hiểu chưa?”. Tằng Lạc Băng nhẹ giọng thở dài, ánh mắt nhu hòa không dứt.
“Tạ sư mẫu dạy bảo, đệ tử sẽ nhớ kỹ, sư phụ hiện giờ…Tình huống như thế nào?”. Hiên Viên Nguyệt Triệt cúi đầu hỏi.
Giọng nói Tằng Lạc Băng gợn sóng, “Vẫn là bộ dáng hồi trước, luôn luôn tỉnh một lát lại ngủ say, có điều ngươi không cần quan tâm, chuyên tâm tu hành là được.”.
“Đệ tử tuân mệnh.”. Ở trước mặt sư mẫu, Hiên Viên Nguyệt Triệt hạ thân phận xuống thấp.
Tằng Lạc Băng khẽ cười một tiếng, “Đừng khẩn trương như vậy, lúc này, sư mẫu cho người đưa tới cho các ngươi một bút pháp để có thêm tài nguyên tu luyện!”.
Đám người Sở Lăng vội vàng nói: “Tạ sư mẫu, đệ tử hổ thẹn.”.
“Được, Triệt Nhi, ngươi vừa mới luyện thành Thiên Dương thể tầng thứ ba, vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi, đừng để mệt. Nếu không sau khi sư phụ ngươi tỉnh lại sẽ chất vấn sư mẫu!”.
Tằng Lạc Băng cười nói, Hiên Viên Nguyệt Triệt không dám cãi lời sư mẫu, cung kính khom người lui ra.
Cả đời này của Hiên Viên Nguyệt Triệt, cảm kích nhất chính là sư phụ Vân Trường Hoành và sư mẫu Tằng Lạc Băng, bởi vì nhờ hai người kia, hắn mới có thể sống tới ngày nay!
Sau khi Hiên Viên Nguyệt Triệt lui ra, về bên trong tẩm điện nghỉ tạm, hắn rất nhanh liền ngủ say.
Rốt cuộc vì thăng cấp, hắn điên cuồng tu luyện ba ngày ba đêm!
Trăng treo ngoài cửa sổ, một bóng trắng chợt lóe tiến vào.
Nhưng mà Hiên Viên Nguyệt Triệt ngủ say không biết chút nào, bởi vì bóng dáng kia nhẹ như gió, cũng không phát ra một chút động tĩnh nào.
Người nọ vung tay lên, một vệt màu trắng nhàn nhạt chắn giữa Hiên Viên Nguyệt Triệt và nàng.
Nếu Hiên Viên Nguyệt Triệt tỉnh lại, nhất định nhận ra nàng kia, đó là Tằng Lạc Băng.
Tằng Lạc Băng ôn nhu nhìn Hiên Viên Nguyệt Triệt chăm chú ngủ say, nhẹ nhàng duỗi tay đỡ ở trên bình phong màu trắng, giống như muốn vuốt ve khuôn mặt hắn.
“Triệt… Một ngày nào đó, ta sẽ làm ngươi yêu ta! Mà người kia, rốt cuộc sẽ không tỉnh lại nữa, hừ!”.
Trên mặt Tằng Lạc Băng ôn nhu, che kín thần sắc điên cuồng, nàng tham lam nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Nguyệt Triệt, “Triệt, ngươi phải biết, ta vì muốn ở bên ngươi mới có thể hạ độc phu quân của ta. Cho dù vạn kiếp bất phục, ta cũng nguyện ý vì ngươi trả giá hết thảy!”.
“Nam nhân kia… Ta vốn dĩ không muốn gả làm vợ hắn, là gia tộc bức ta! Triệt, hắn so ra không bằng một ngón tay của ngươi, cho dù tình thâm với ta, ta cũng sẽ không yêu hắn! Ta… Sẽ chờ ngươi!”.
Trong mắt Tằng Lạc Băng bắn ra một tia băng hàn, “Còn Phượng Thiên Tuyết được ngươi coi trọng, cái loại phế vật này, sao có thể làm nên trò trống gì?”.
Nữ tử cười khanh khách, cười đến thanh thúy động lòng người, nhưng biểu tình của nàng lại cực kỳ âm trầm đáng sợ!
Chăm chú nhìn đã lâu, lúc này thân ảnh Tằng Lạc Băng mới chợt lóe, cả người biến mất trước mặt Hiên Viên Nguyệt Triệt.
Linh khí màu trắng ngăn cách, cũng dần dần biến mất.
Ngày hôm đó mùng 1 tháng tám âm lịch, chính là Hạ Quốc quy định mời tiệc bách quan.
Cái gì gọi là mời tiệc bách quan, nói cách khác, tới ngày này, quan viên triều đình hoặc là gia tộc cường đại, sau khi nhận được thiệp mời hoàng cung phái tới, liền có thể mang theo gia quyến vào cung dự tiệc.
Một câu đơn giản mà khái quát, nói cách khác, ngày này chính là ngày bách quan và hoàng tộc đồng thời vui vẻ.
Phượng phủ đương nhiên cũng nhận được thiệp mời hoàng cung đưa tới, từ sáng sớm Phượng Tử Bách thông báo đám người Phượng Thiên Tuyết, phải chuẩn bị cho tốt, sau giờ ngọ vào cung dự tiệc.
Phượng Thiên Tuyết liền chọn một bộ váy dài màu tím, kiểu dáng không tính quá phiền phức, ngược lại vô cùng đơn giản tôn lên dáng người tuyệt mỹ của nàng.
Có điều nghĩ tới Tĩnh Đế háo sắc trong truyền thuyết kia, Phượng Thiên Tuyết nghĩ một chút, quyết định đeo lên một khăn che mặt màu tím.
“Tiểu thư, mặt ngươi đã khỏi, vì sao còn muốn đeo khăn che mặt?”. U Trúc vừa thấy, lập tức mê hoặc không hiểu.