Nha đầu, bổn vương không xấu, làm sao mới được ở bên ngươi? Ngươi phúc hắc, bổn vương độc miệng, vừa vặn là trời sinh một đôi!”.
Hiên Viên Nguyệt Triệt cười tủm tỉm nói.
Ở bên Phượng Thiên Tuyết, tâm tình của hắn, luôn là vô duyên vô cớ mà thoải mái.
Phượng Thiên Tuyết hừ lạnh một tiếng, đứng lên, “Ta trở về, nắm chắc thời gian tu luyện, ta không thể buông lỏng ở thời khắc mấu chốt.”.
“Nha đầu nói ta nghe mấy ngày này có nhớ ta không?”. Cái đùi thon dài của Hiên Viên Nguyệt Triệt lại đè ở trên người nàng.
Phượng Thiên Tuyết đỏ mặt, kinh hoảng mà đẩy rớt cái chân kia, “Quỷ mới nhớ ngươi!”.
Ném xuống bốn chữ, Phượng Thiên Tuyết thi triển vũ bộ, nháy mắt liền biến mất khỏi tầm nhìn của Hiên Viên Nguyệt Triệt.
Hiên Viên Nguyệt Triệt không khỏi lắc đầu, bên môi xẹt qua một nụ cười khổ, “Thật là … quỷ nha đầu, bộ pháp của nàng, không biết học được từ nơi nào?”.
“Ta cũng chưa thấy qua bộ pháp như vậy.”. Một giọng nói lạnh lùng vang lên ở một bên, một nam tử áo trắng từ một bên núi đi ra.
Nam tử kia tóc bạc, dung nhan khuynh thành.
“Khuynh Thành, ngươi lại rình coi ta và nha đầu!”. Hiên Viên Nguyệt Triệt có chút không vui.
Nam tử hừ lạnh một tiếng, “Ai hiếm lạ rình coi các ngươi? Nha đầu kia, không xứng với ngươi!”.
“Khuynh Thành, lời này không cần nói lại lần thứ hai, nếu không chúng ta sẽ không còn là bằng hữu!”. Sắc mặt Hiên Viên Nguyệt Triệt lập tức giá lạnh lên, ánh mắt lóe ra ánh sáng lạnh, xoay người nhanh chóng rời đi.
Nam tử đầu bạc ngơ ngẩn đứng ở dưới gốc cây, nhìn bóng dáng Hiên Viên Nguyệt Triệt, không khỏi nhíu chặt mi.
Hai mươi lăm ngày kế tiếp, Phượng Thiên Tuyết tu luyện không ra khỏi cửa.
Mà đám người Lâm thị và Phượng Hàm Yên, thật ra không còn náo loạn gây sự.
Bởi vì Lâm thị rất tin, ở trên lôi đài, Thượng Quan Nguyên nhất định sẽ đánh bại Phượng Thiên Tuyết.
Hoặc là giết chết.
Mặc kệ là kết quả gì, chỉ cần Phượng Thiên Tuyết thua, như vậy Phượng Tử Bách nhất định sẽ lại chán ghét phế vật vô dụng này lần nữa.
Đến lúc đó, Phượng Hàm Yên không cần làm gì, sẽ lại trở thành thịt trong tim của Phượng Tử Bách lần nữa.
Phượng Thiên Tuyết thiên phú lợi hại, lại có ký ức kiếp trước, kỳ dược Ngân Tiên Quả từ từ tương trợ, trong thời gian hai mươi lăm ngày ngắn ngủn, nàng liền từ cấp bốn thăng cấp tới huyền giả đại viên mãn rồi!
Hiên Viên Nguyệt Triệt cũng tới vài lần, biết được tiến độ của nàng, bất đắc dĩ mà kêu nàng là tiểu nha đầu yêu nghiệt.
Bởi vì Hiên Viên Nguyệt Triệt tự xưng là thiên tài, nhưng ở trong mắt hắn, Phượng Thiên Tuyết càng là thiên tài!
Từ phế vật đến huyền sư đại viên mãn, vậy mà chỉ dùng thời gian hơn một tháng!
Ngày mười sáu tháng bảy, mọi người ở kinh thành đều tới xem trận đấu giải trừ hôn ước trên lôi đài.
“Hôm nay chính là ngày đích nữ của Phượng gia cùng đại công tử Thượng Quan quyết chiến, chậc chậc!”.
“Đúng vậy, Phượng gia là phế vật, sao có thể là đối thủ của Thượng Quan công tử?”.
“Thượng Quan công tử chính là Huyền thuật sư cấp bảy, nghe nói sau khi hắn dùng một cái thăng cấp phù liền thăng hai cấp! Quả thực là thiên tài, phế vật Phượng Thiên Tuyết kia, thật là tìm chết!”.
“Đúng vậy, đổi lại là ta cũng không muốn cưới một phế vật quái dị!”.
Bá tánh ở phố lớn ngõ nhỏ uống trà đều không xem trọng trận chiến này, cho rằng Phượng Thiên Tuyết nhất định sẽ bại bởi Thượng Quan Nguyên.
Mà trước buổi trưa, Phượng Thiên Tuyết đã ăn no bụng rồi, tiến vào không gian, nghĩ đến phòng luyện dược đi lấy mấy viên luyện chế hồi khí đan.
Đẩy mở cửa phòng luyện dược, lại thấy Long Ly nằm ở trên ngọc tháp của nàng bỗng nhiên nhảy dựng lên.
Phượng Thiên Tuyết nhướng mày, một tháng này nàng cơ hồ đều không có đi vào phòng luyện dược này, bởi vì nàng vẫn luôn ở trong nhà tu luyện huyền thuật.
Tu luyện ở trong không gian, linh khí gấp mười lần bên ngoài, quả thực như là cá gặp nước!
“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi tới nơi này làm gì? Hừ! Ta tưởng ngươi không muốn luyện dược nữa!”. Vẻ mặt Long Ly không vui, lạnh lùng mà rống giận với Phượng Thiên Tuyết.
Phượng Thiên Tuyết bĩu môi, tính tình tên này thật kém!