Không nghĩ tới kế hoạch này thất bại, Phượng Hiểu Vũ vừa tức vừa hận, bị đuổi tới chỗ Lâm thị mới về.
“Vũ Nhi, ngươi lại náo loạn, làm nhị vương tử đối với ngươi và Yên Nhi đều không có ấn tượng tốt! Ngươi quả thực làm nương tức chết!”. Lâm thị về tới viện Cát Tườngtức giận vỗ mạnh bàn.
Phượng Hiểu Vũ cúi đầu, mà Phượng Hàm Yên vẫn lạnh lùng nhìn nàng chăm chú.
Nếu không có nàng, như vậy sẽ không có tình huống sau.
Mà Hiên Viên Đông Thành cũng sẽ không nhìn thấymặt nàng lở loét mọc đầy chấm đỏ!
Đương nhiên, Phượng Thiên Tuyết cũng có trách nhiệm, Phượng Hàm Yên tự nhiên cũng không buông tha người này, “đồng bào” muội muội.
“Mẫu thân, ta biết sai rồi… Ta không nghĩ tới tiện nhân kia nhanh như vậy đã dời đi mấy viên Nguyệt Lượng thạch!”.
Phượng Hiểu Vũ thấp giọng nói, ủy khuất mà bĩu môi.
Từ nhỏ đến lớn nàng đều làm chuyện xấu, không thể nào làm chuyện tốt.
Mà mỗi một lần, Lâm thị đều trách cứ nàng vô dụng, náo loạn!
“Mẫu thân, không cần hại thân thể. Rốt cuộc… Nhị vương tử đã nhìn thấy mặt ta, chỉ mong về sau mặt ta có thể mau mau khỏi, mau chóng lấy lại hình tượng!”.
Phượng Hàm Yên nhíu mi, phiền lòng nói.
Tuy rằng nàng không phải thích nhị vương tử nhất, nhưng là vương tử... Dường như cũng khó ra hồn.
Tĩnh Đế và Hoàng Hậu coi trọng nhất là Hiên Viên Đông Thành.
Phượng Hàm Yên lập chí phải gả cho Hiên Viên Đông Thành, cũng là vì vị trí Hoàng Hậu về sau.
Bởi vì Phượng Hàm Yên hiểu rõ, tuy rằng chính mình được xưng là thiếu nữ thiên tài, nhưng tài hoa của nàng, đều là đan dược chồng chất mang tới.
Cho nên nếu có thể lên làm Hoàng Hậu, cả đời đều hưởng không hết vinh hoa phú quý.
“Yên Nhi nói đúng, cầnnhanh chóng tìm được thần y chữa khỏi mặt của ngươi.”. Lâm thị trầm sắc mặt.
Tuy nói như thế, nhưng mấy ngày nay đại phu mời đến, đều chỉ là bốc thuốc, cũng không bảo đảm ngày nào đó có thể tốt lên.
Phượng Hàm Yên cũng uống thuốc vài ngày, nhưng mà nhọt đỏ trên mặt hoàn toàn không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.
“Mẫu thân, ta đã uống thuốc sáu ngày, hiện tại còn chưa có chuyển biến tốt đẹp… Ta sợ…”.Trong ánh mắt của Phượng Hàm Yên, lần đầu tiên có thần sắc lo lắng.
“Không cần lo lắng, mẫu thân nhất định sẽ tìm được thần y!”.
Lâm thị âm trầm nói, Phượng Hàm Yên trúng độc, nhưng mấy ngày nay tin tức ám vệ mang tới đều không hữu dụng.
Lâm thị và Phượng Hàm Yên từng hoài nghi là Phượng Thiên Tuyết ra tay, nhưng Phượng Thiên Tuyết hoàn toàn không tiếp xúc với Thượng Quan Nguyên.
Hơn nữa, mấy ngày này Phượng Thiên Tuyết cũng không gần đồ ăn của Phượng Hàm Yên, tất cả đồ ăn, đều là Lâm ma ma do Lâm thị tín nhiệm làm tốt.
Như vậy độc kia, rốt cuộc là ai hạ đây?
Lâm thị và Phượng Hàm Yên vĩnh viễn đều sẽ không hiểu rõ nguyên nhân trong đó, chỉ có Phượng Thiên Tuyết hiểu rõ, mấy ngày này Phượng Hàm Yên vẫn luôn uống canh cánh hoa quế tuyết, thoạt nhìn chỉ là đồ ăn bình thường.
Ai cũng không biết, loại canh Phượng Hàm Yên thích nhất này cùng ngọc nhan đan sẽ phát sinh một loại dược tính vi diệu khác.
Mà dưới tình huống bình thường, loại dược tính này sẽ không chuyển hóa thành độc tính.
Nhưng Phượng Hàm Yên lại là người tham lam, ở trong động linh khí bày mấy trăm viên Nguyệt Lượng thạch.
Linh khí nồng đậm như vậy, hơn trăm viên Nguyệt Lượng Thạch tụ tập linh khí, cùng nhau hút vào trong cơ thể Phượng Hàm Yên, gặp dược tính kia liền biến thành độc tính!
Loại độc này, khiến người giữ nhiệt lâu dài, không được phát tiết, chỉ sợ sẽ hủy diệt dung nhan, ở Thiên Long đại lục không cóngười trị được!
Giờ này khắc này.
Phượng Thiên Tuyết đi vào cửa lớn Vĩnh Xuân Đường.
Chưởng quầy Vĩnh Xuân Đường lại đổi thành một nam tử mập mạp, nam tử kia nhìn một nữ tử mặc váy đen đeo khăn che mặt đến, lười nhác mà hừ lạnh.