Như Yên viện.
Lâm thị hung hăng ném chén trà trong tay, chén trà liền vỡ ra đầy đất.
“Tiểu tiện nhân kia! Mặt nàng…Vậy mà mặt nàng lại bình phục!”.Lồng ngực Lâm thị không ngừng phập phồng, Phượng Hàm Yên là lần đầu tiên thấy Lâm thị cáu kỉnh như vậy.
“Các người nói cái gì? Mặt tiện nhân kia bình phục?”. Vừa bước vào Phượng Hiểu Vũ liền nghe được lời này, ngay lập tức hận đến điên cuồng.
“Ngươi nhỏ giọng chút!”. Lâm thị lạnh lùng nhìn lướt qua tiểu nữ nhi, “Không có việc sao ngươi lại tới nơi này?”.
Phượng Hiểu Vũ hừ, “Nghe nói tiện nhân kia dám lập ước định trên lôi đài cùng Thượng Quan Nguyên, ta tới xác thực một chút mà thôi!”.
“Tam muội, Phượng Thiên Tuyết đúng là hẹn Thượng Quan Nguyên một tháng sau gặp trên lôi đài để giải hôn.”. Phượng Hàm Yên nhàn nhạt nói.
Phượng Hiểu Vũ vừa nghe, lập tức cười ha ha, “Ha ha, phế vật kia cũng dám quyết chiến trên võ đài với Thượng Quan Nguyên ư? Người ta là cấp năm… Ha ha ha…”.
Phượng Hiểu Vũ cười đến nỗi không thể đứng thẳng.
Sắc mặt Lâm thị khó coi nhìn thoáng qua Phượng Hiểu Vũ, hận rèn sắt không thành thép.
“Vũ Nhi, ngươi cũng đã thua dã nha đầu kia, hơn nữa… Nàng trong một đoạn thời gian ngắn ngủn đã trở thành Huyền thuật sư cấp bốn, muốn đột phácấp năm, cũng không khó.”. Lâm thị lạnh giọng nói.
Phượng Hiểu Vũ lập tức ngưng cười.
Mặt nàng vẫn còn sưng đỏ lộ ra thần sắc phẫn hận.
“Mẫu thân, ý của ngươi là nàng sẽ thắng Thượng Quan Nguyên?”.
“Có khả năng!”. Lâm thị gật đầu, đôi mắt đẹp bên trong biểu lộ một tia ngoan độc, “Nhưng mẫu thân sẽ nghĩ cách!”.
Phượng Hiểu Vũ sau khi nghe xong, lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, nàng thật sự không ngờ dã nha đầu kia đã vượt xa nàng.
Khuôn mặt Phượng Hàm Yên dưới khăn che mặt kia, tức khắc trở nên vặn vẹo không thôi, “Mẫu thân, Thượng Quan Nguyên còn không biết kia dã nha đầu đã là Huyền thuật sư cấp bốn, cho nên… Chúng ta có thể mượn đao giết người, báo tin tức này cho Thượng Quan Nguyên.”.
Saukhi mặt dã nha đầu kia khôi phục, địa vị của nàng liền đi xuống!
Nếu như không trừ khử nàng, chỉ sợ về sau Phượng Thiên Tuyết nổi bật, sẽ chèn ép nàng…
Lâm thị sau khi nghe xong, mắt sáng ngời, “Yên Nhi thật là thông minh, có thể ngay lập tức nghĩ ra cách này! Vậy là chúng ta không cần ra tay, để Thượng Quan gia tộc ra tay vẫn là tốt hơn!”.
Suy cho cùng Thượng Quan gia tộc cũng không ném mặt mũi đi được!
Phượng Hiểu Vũ càng thêm yên tâm, “Việc này giao cho mẫu thân mấy người ra tay, Vũ Nhi…… Chỉ biết làm chuyện xấu thôi.”.
Phượng Hiểu Vũ buồn bực đến tột cùng.
Đáy mắt Lâm thị xẹt qua ý cười lạnh lẽo, “Được, ngươi trở về đi, những việc này không cần ngươi lo lắng. Nhưng cũng không được phép hé răng nửa lời!”.
Phượng Hiểu Vũ gật đầu, “Mẫu thân, ta nhớ kỹ.”.
Dứt lời, Phượng Hiểu Vũ liền tùy tiện rời đi.
Đợi nàng vừa rời khỏi, trong mắt Phượng Hàm Yên nhuốm đầy hàn ý “Đều do tiện nhân Phượng Hiểu Vũ kia, nếu không phải do nàng, chúng ta có thể giải quyết Phượng Thiên Tuyết trước!”.
Lâm thị hơi hơi mỉm cười, không cho ý kiến.