Đã mấy năm rồi, nhìn nàng còn nhỏ gầy hơn trước, Phượng Thiên Tuyết bèn để nàng nghỉ một lát, sau đó để Chu Nhi qua phòng ăn bưng đồ qua cho nàng.
"U Trúc, ngươi không đi theo Tam tiểu thư, vẫn một lòng một dạ hướng về bản tiểu thư, ta sẽ không phụ lòng trung thành của ngươi, nhưng mà sau này phải nghe khắp nơi, nhìn khắp chốn, cẩn thận tiện nhân!".
Phượng Thiên Tuyết nhẹ giọng bảo, U Trúc ngừng một lát, nặng nề gật đầu: "Cảm ơn tiểu thư, U Trúc đã nhớ!".
U Trúc cũng rất bướng bỉnh, tính tình trung trực dễ khiến đắng trước ngọt sau, từ nay về sau, U Trúc sẽ không còn là người luôn chịu người ta ức hiếp như trước nữa.
Phượng Thiên Tuyết và Phượng Thiên Trạch đi ăn một bữa tiệc gia đình, Phượng Tử Bách vừa quay xe đã bắt đầu lãnh đạm, Phượng Thiên Tuyết cũng không để tâm.
Ăn tối xong, Phượng Thiên Tuyết về viện, vừa kéo tấm rèm châu lên đã thấy một bạch y nam tử ngồi nghiêng trên giường nàng, lười biếng nghịch rèm châu bên giường nàng.
Ánh trăng chiếu vào như dệt lên một lớp thánh pháp màu bạc, ánh trăng sa vào ánh mắt nam tử kia như một vùng nước tĩnh lặng, trong trẻo rung động lòng người.
Khóe môi hắn cong lên thành một hình vòng cung yếu ớt, đầy tuyệt sắc yêu nghiệt mê hoặc lòng người, Phượng Thiên Tuyết lấy làm kinh hãi, sau khi lấy lại tinh thần gương mặt đã đỏ bừng.
Nàng vội buông rèm xuống: "Chu Nhi, Vân Nhi, các ngươi lui ra, ở đây không cần các ngươi hầu hạ nữa.".
"Vâng, đại tiểu thư!".
Chu Nhi và Vân Nhi cáo lui, không vào theo nên cũng không thấy nam tử kia.
Phượng Thiên Tuyết bước đến trước mặt nam tử kia, nhìn hắn ngồi thoải mái trên giường mình, không hỏi hơi tức giận.
"Đại vương tử, đêm hôm khuya khoắt người vào khuê phòng nữ tử, không sợ hủy thanh danh Thiên Tuyết sao?".
Khuôn mặt tinh xảo của Phượng Thiên Tuyết hơi tái đi vì tức giận, tuy không nén nổi sự rối loạn trong lòng, nhưng vẫn giữ được một khoảng cách nhất định với nam tử này.
"Trên đời này còn có thứ làm ngươi sợ? Nếu có người thấy được, vậy bản vương miễn cưỡng cưới ngươi về vậy!". Hiên Viên Nguyệt Triệt cười càng thêm yêu diễm, giọng nói mang theo âm rung trong thanh quản.
Phượng Thiên Tuyết nhíu chặt cặp mày: "Đại vương tử, dân nữ chỉ là một cô gái bình thường, không khác những cô gái khác cái gì. Điện hạ cũng không cần sốt ruột, lỡ đâu dân nữ lại có cách giải độc khác...".
"Nha đầu, đừng có nói chuyện cụt hứng như thế chứ, bổn vương tới đây, chỉ muốn gặp ngươi mà thôi, tục ngữ nói một ngày không gặp tựa ba thu, nha đầu, ngươi không muốn ta sao?". Hiên Viên Nguyệt Triệt híp mắt cười nói, bộ dạng bất cần, khiến lông mày Phượng Thiên Tuyết càng nhíu chặt hơn.
Hiên Viên Nguyệt Triệt quả không đáng sợ như lời đồn, hoặc là... chỉ có trước mặt nàng mới có thể bất cần đời như vậy?
"Mơ hồ được điện hạ nhớ thương, giờ cũng thấy Thiên Tuyết rồi, mời điện hạ về đi.".
"Nha đầu, ngươi thật vô tình!". Hiên Viên Nguyệt Triệt không vui cau mày, ngón tay vân vê một chuỗi hạt châu.
A, trên người hắn cũng có trang sức của con gái?
"Cái chuỗi này chơi vui lắm, nghe nói có thể có được dung nhan đẹp, còn có thể che giấu thực lực của ngươi, giúp ngươi giả heo ăn thịt hổ, cho nên cố ý đem cho nha đầu nhà ngươi.".
Ngón tay Hiên Viên Nguyệt Triệt trắng nõn thon dài, lại đầy sức mạnh, khiến Phượng Thiên Tuyết không tự chủ ngồi xuống bên hắn.
Phượng Thiên Tuyết hít vào một hơi thật sâu, sức mạnh của cái tên này thật quá mạnh, Huyền Tông!
Chẳng biết đến bao giờ nàng mới lên được đến cấp Huyền Tông nữa!