Editor: Quảng Hàn
Cho nên lần sau bà nhất định phải đích thân ra tay!
Bên này, tình huống của Lam Kinh Phong đã tốt hơn rất nhiều, vốn thương cũng không nặng, hơn nữa hắn đã ăn bổ huyết đan vào, đã có thể hành động thoải mái.
"Sư phụ... con... con và Phượng cô nương đánh cược!". Lam Kinh Phong nhìn thoáng qua Phượng Thiên Tuyết được vây giữa huyền thuật sư, sắc mặt hơi đỏ, nhẹ nhàng nói với Thanh Đạo Tử.
Thanh Đạo Tử vốn hai lỗ tai không nghe chuyện bên cửa sổ, tuy rằng đánh cược của Lam Kinh Phong và Phượng Thiên Tuyết cũng rất nhiều đồ đệ biết rõ, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng Lam Kinh Phong có thể thắng được trận lôi đài này, cho nên cũng không nói cho hắn biết chuyện đánh cược!
"Đánh cược? Đánh cược gì?". Thanh Đạo Tử lạnh nhạt nhìn ái đồ, tuy rằng hắn thua, nhưng Thanh Đạo Tử cũng không trách hắn.
Vì Lam Kinh Phong còn chưa vận dụng phù thuật cực mạnh của mình, nếu không phải hắn kiêu ngạo, trước tiên đồng ý không dùng phù thuật đối phó Phượng Thiên Tuyết, nếu không thì hắn đã thắng lâu rồi.
"Con... đệ tử ngu xuẩn, đệ tử qua kiêu ngạo, nói nếu con thắng, Phượng cô nương phải làm nô bộc cho đệ tử cả đời... Nếu nàng thắng đệ tử, đệ tử phải làm nô bộc của nàng cả đời!".
Lam Kinh Phong nhỏ giọng nói, trong lòng là trăm loại mùi vị.
"Cái gì?". Thanh Đạo Tử khiếp sợ vô cùng, ảo não xuất hiện trong mắt hắn, "Sao ngươi ngu xuẩn như vậy? Lúc trước khi ngươi sắp thua, nên dùng phù thuật đối phó nha đầu kia!".
"Sư phụ... đệ tử khoe khoang khoác lác, là đệ tử bất hiếu, xin sư phụ cho phép đệ tử... chấp hành thỏa thuận đi!".
Lam Kinh Phong xấu hổ đỏ mặt, tuy rằng hắn bình thường rất kiêu căng lãnh ngạo lại ngang ngược, nhưng cũng là một quân tử!
Thanh Đạo Tử tức giận đến không nói ra lời, chỉ Lam Kinh Phong kêu lên: "Ngươi... ngươi thật sự tức chết sư phụ rồi!".
Sắc mặt Thanh Đạo Tử lại càng âm trầm: "Nếu nàng không đề cập tới, thì hủy đánh cược thế nào? Tối đa chúng ta bồi thường cho nàng một chút vật chất!".
Lam Kinh Phong cau mày, hắn thua, phải làm nô bộc, đầy tớ của Phượng Thiên Tuyết.
Nhưng mà hắn cư nhiên không khổ sở chút nào, vừa bắt đầu đúng là cảm thấy hơi mất mặt, nhưng mà nhìn thấy Phượng Thiên Tuyết được mọi người vây quanh, tim hắn thậm chí có một loại cảm giác tình nguyện!
"Sư phụ! Đại trượng phu vi phạm ước hẹn như vậy, sao có thể trở thành một huyền thuật sư đường đường chính chính?".
Lam Kinh Phong nhẹ nhàng nói, Thanh Đạo Tử nhíu mày, nhìn hắn.
Thật ra để Lam Kinh Phong làm nô bộ của Phượng Thiên Tuyết cũng không phải không có lợi ích gì, dù sao trước đây Phượng Thiên Tuyết là phế vật, hiện giờ đột nhiên có huyền thuật, còn đánh bại Lam Kinh Phong là huyền giả đại viên mãn!
Mà ngay cả Huyền Vương cũng chăm chú quan sát nàng, một huyền thuật sư biết chế thuốc, thật sự rất khó!
Như vậy người sau lưng Phượng Thiên Tuyết, còn mạnh mẽ hơn, cho nên Lam Kinh Phong đi theo nàng, có lẽ có cơ hội gặp gỡ kẻ mạnh kia!
Lam Kinh Phong một khi trở nên xuất sắc, sẽ không quên Thanh Đạo tông, dù sao Thanh Đạo Tử một tay nuôi dưỡng hắn lớn lên.
"Đã như vậy, ngươi liền qua đi!". Thanh Đạo Tử nhẹ giọng nói, "Ngươi nói đúng, đánh cược thua, vậy nên chấp hành, nếu không sẽ khiến Thanh Đạo tông chúng ta ngập trong chê cười!".
Các đệ tử đứng bên cạnh trợn mắt há mồm, bọn họ đều cho rằng Thanh Đạo Tử không có khả năng để Lam Kinh Phong đi làm nô bộc của Phượng Thiên Tuyết.
Nhưng mà thật sự nghĩ sâu hơn, lão cáo già này rõ ràng nhìn trúng kẻ mạnh sau lưng người ta thôi!
"Đa tạ sư phụ, đệ tử... lát nữa sẽ tới đó!".
Ánh mắt Lam Kinh Phong phức tạp nhìn Phượng Thiên Tuyết bên kia, trong lòng đủ loại mùi vị trộn lẫn quay cuồng.