Edit: Sahara
Từ xa xa, Diệp Cảnh Thần đã nhìn thấy được mọi người đang đứng trong đình viện, tức thì, ông liền ba bước gộp thành hai mà nhanh chóng đi đến bên cạnh họ.
"Quân nhi, nàng chờ lâu rồi phải không? Đợi lát nữa ta sẽ sai người dọn dẹp một chút căn phòng trước kia của chúng ta. Còn về Phong nhi và Tiêu nhi thì cứ an bày cho hai đứa nó ở ngay cạnh phòng chúng ta, cũng tiện cho việc ta bảo vệ hai đứa nó!"
"Được!" Quân Phượng Linh mỉm cười với Diệp Cảnh Thần, sau đó thì quay sang nhìn đám người Vân Lạc Phong: "các con nếu thấy mệt thì cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi, còn nếu không mệt thì cứ bảo Mạch nhi và Kỳ Kỳ đưa các con ra ngoài đi dạo!"
Nghe được lời này, Diệp Hi Mạch liền sang sảng cười to: "nghĩa phụ, nghĩa mẫu, hai người cứ yên tâm đi, đệ đệ và đệ muội cứ giao cho con là được!"
Đối với Diệp Hi Mạch, Quân Phượng Linh hiển nhiên là rất yên tâm, có Diệp Hi Mạch đưa Vân Lạc Phong và Vân Tiêu đi dạo trong hoàng thành, trên cơ bản là sẽ không có vấn đề gì!
"Diệp ca, ta mệt rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi trước đi!"
Quân Phượng Linh đưa tay lên xoa xoa cái trán của mình, từ lúc mang thai đến giờ, bà thường xuyên cảm thấy trong người mệt mỏi, làm bất cứ chuyện gì cũng có chút lười nhác.
Diệp Cảnh Thần mỉm cười dịu dàng đỡ lấy eo Quân Phượng Linh, lại quay sang dặn dò Diệp Hi Mạch thêm vài câu, sau đó mới dìu Quân Phượng Linh về phòng nghỉ ngơi.
Diệp Hi Mạch thu lại ánh mắt nhìn theo nghĩa phụ nghĩa mẫu của mình, cười ha hả mà nói: "đi! Để ca ca ta dẫn hai người ra ngoài đi dạo một vòng, cũng xem như là làm quen với hoàng thành này!"
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu, không hề có ý cự tuyệt: "cũng được!"
Còn về Vân Tiêu..... Chỉ cần Vân Lạc Phong gật đầu là được! Ý kiến của hắn không quan trọng, bởi vì trên thực tế, có khi nào hắn làm trái ý Vân Lạc Phong đâu?
Nhìn thân ảnh mấy người kia đi càng lúc càng xa, Diệp Kỳ vẫn đứng yên tại chỗ cắn cắn môi mình, đáy mắt toát lên vẻ cô đơn buồn bã.
Trong lòng cô rất muốn được đi theo ba người kia, nhưng đến cuối cùng, lời... vẫn không thốt ra khỏi miệng được!
_____
Tửu lầu Hoàng Gia, là tửu lầu xa hoa nhất trong hoàng thành, thức ăn ở đây nổi tiếng vô cùng, đồng thời đây cũng là nơi mà vô số người quyền quý thường lui tới.
Chính vì quá nổi tiếng, nên tửu lầu Hoàng Gia lúc nào cũng chật cứng người, nếu như không có đặt trước, thì khi đến đây căn bản là sẽ không có chỗ để ngồi. Cũng vì vậy mà lúc này Diệp Hi Mạch đang vào trong tửu lầu trước để thương lượng cùng với ông chủ, có thể châm chước cho bọn họ một gian phòng hay không?
Lúc này đây, Diệp Hi Mạch chân trước vừa rời khỏi không bao lâu thì chân sau của Vân Lạc Phong cũng bước vào tửu lầu. Hỏa Hỏa cũng đi theo bên cạnh Vân Lạc Phong, cô bé mãi mê ríu ra ríu rít nói chuyện với Vân Lạc Phong, cho nên không chú ý đến ở phía trước có một bóng người đang đi tới, vì vậy mà Hỏa Hỏa và người kia liền đâm sầm vào nhau.
Vốn dĩ cũng chỉ là một chút va chạm nhẹ mà thôi, nhưng không hiểu sao lão giả đụng phải Hỏa Hỏa lại giống như là không chịu nổi một đòn vậy, hai mắt đảo nhẹ rồi ngã xuống đất, sau đó thì hôn mê bất tỉnh.
Hỏa Hỏa bỗng chốc trở nên ngơ ngơ ngác ngác, đưa tay lên sờ sờ cái đầu nhỏ của mình, nói: "làm sao thế này? Lão già này đang ăn vạ sao?"
Hai chữ ăn vạ này là do Hỏa Hỏa nghe được từ miệng của Tiểu Mạch. Nghe Tiểu Mạch kể lại về thế giới mà Tiểu Mạch từng đến kia, ở đó có rất nhiều người thích diễn trò ăn vạ đòi tiền, hiện tại Hỏa Hỏa cảm thấy tình huống này khá giống với chuyện mà Tiểu Mạch kể, cho nên liền đem hai chữ ăn vạ ra mà dùng.
Những người trong tửu lâu lúc này cũng đều chuyển ánh mắt của mình về phía mấy người Vân Lạc Phong.
"To gan!"
Hai hộ vệ đi theo sau lão giả lúc này mới giật mình sực tỉnh, liền vội vàng rút kiếm ra mà chĩa vào Hỏa Hỏa, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm mà nói: "ta nghi ngờ ngươi muốn mưu hại đại nhân nhà ta, cho nên, ngươi cần phải đi theo bọn ta một chuyến!"
Hỏa Hỏa liền bĩu cái môi nhỏ của mình: "thật sự là ăn vạ à? Xì... Đã một đống tuổi thế kia rồi, có còn biết xấu hổ là gì nữa không? Lão già, ông đừng có ở đó mà giả bộ ngủ, mau ngồi dậy cho ta!"
Hỏa Hỏa đứng chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống lão giả đang hôn mê bất tỉnh mà nói, ngữ khí của cô bé tràn ngập sự khinh thường.
"To gan!" sắc mặt hai hộ vệ đồng loạt thay đổi, sa sầm xuống, lạnh giọng quát lớn một tiếng.
Tuy hai người hộ vệ này không hiểu chữ ăn vạ trong miệng Hỏa Hỏa có nghĩa là gì? Nhưng bọn họ có thể đoán được chắc chắn không phải là lời lẽ hay ho gì.
Mà những người khác trong tửu lầu lúc này cũng bắt đầu to nhỏ bàn tán, ánh mắt nhìn Hỏa Hỏa đầy vẻ không tán đồng.