Edit: Sahara
Ngay thời điểm Quân Phượng Linh muốn ra mặt cho con dâu ngoan nhà mình, thì một giọng nói lãnh khốc ở bên cạnh lại đột ngột vang lên: "thê tử của ta, dù có hãm hại ngươi, thì ngươi cũng chỉ có thể nhận lấy!"
Vân Tiêu ngẩng khuôn mặt lãnh khốc tuấn mỹ của mình lên, diện mạo trước sau vẫn là một mảnh lạnh nhạt vô tình, đôi con ngươi sâu hút thâm thúy đang nhìn chằm chằm Tiết Nhu Nhi, ánh mắt kia như muốn đóng băng cả người cô ta, lại giống như có vô số lưỡi đao đang không ngừng xẻo từng miếng thịt trên người cô ta xuống vậy.
Giọng nói của Vân Tiêu không hề có một chút cảm xúc nào.
"Huống chi, ta không cho rằng ngươi có đủ bản lĩnh để thê tử ta hãm hại ngươi!"
Sắc mặt Tiết Nhu Nhi đã trắng càng thêm trắng, thân thể chao đảo vài cái, tựa như muốn ngã.
Nhưng càng khiến cô ta tức giận hơn chính là vào thời điểm thê này mà Diệp Kỳ lại không lên tiếng nói chuyện thay cô ta, để mặc cô ta tùy ý đám người này khi dễ.
Diệp Kỳ cảm nhận được ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ của Tiết Nhu Nhi, nhưng chỉ có thể cúi đầu với cảm giác hổ thẹn trên mặt.
Đối diện cùng Diệp Hi Mạch, Diệp Kỳ sẽ cố gắng đấu tranh giành lý lẽ cho Tiết Nhu Nhi, nhưng trước mặt phu thê Diệp Cảnh Thần, Diệp Kỳ không dám mở miệng phản bác, cũng tuyệt đối không thể phản bác.
Bởi vì nghĩa phụ nghĩa mẫu là người mà Diệp Kỳ kính trọng nhất.
Trước đó, cô đã cãi lời không bế môn tự kiểm điểm, bây giờ làm sao còn dám cùng người khác tiếp tục làm trái ý nghĩa phụ nghĩa mẫu?
Chỉ đành chờ cho chuyện này qua đi rồi sẽ an ủi Tiết Nhu Nhi sau vậy.
"Diệp ca!" Quân Phượng Linh cũng chẳng thèm nhìn Tiết Nhu Nhi cho bẩn mắt, quay đầu nhìn về phía Diệp Cảnh Thần: "chàng phái hai người canh giữ chặt chẽ con nha đầu này cho ta! Ta không muốn nữ nhân này ở trong Diệp trạch chúng ta gây ta mầm tai họa gì! Còn nữa, đem ả nhốt xa chỗ của Tiêu nhi một chút, đừng để con trai con dâu chúng ta nhìn thấy mà chướng mắt!"
Hiển nhiên, Quân Phượng Linh cũng không muốn Tiết Nhu Nhi có cơ hội đến gần Vân Tiêu.
Cho dù Vân Tiêu sẽ không để mắt đến Tiết Nhu Nhi, nhưng nhìn thấy nữ nhân này cũng sẽ không vui.
Diệp Cảnh Thần cười ôn nhu với Quân Phượng Linh, rồi lại quay sang hướng khác lạnh giọng quát: "người đâu! Đem Tiết Nhu Nhi tạm giam lại cho ta! Không cho phép cô ta bước vào nội viện nửa bước!"
Diệp Cảnh Thần vừa dứt lời thì liền có hai hộ vệ đi tới, cung kính chắp quyền mà nói: "tuân lệnh!"
"Nhu Nhi!"
Mắt thấy hai hộ vệ kia sắp đưa Tiết Nhu Nhi đi, Diệp Kỳ vội vàng nắm lấy tay Tiết Nhu Nhi, mỉm cười cất tiếng trấn an: "tỷ yên tâm, nếu như tỷ không cố ý hãm hại Hỏa Hỏa, nghĩa mẫu nhất định sẽ trả trong sạch lại cho tỷ, hiện giờ chỉ có thể khiến tỷ ủy khuất mấy ngày này!"
Tiết Nhu Nhi cười khổ, nhưng lại không có đáp lại lời Diệp Kỳ, cứ thế im lặng mà đi theo hai tên hộ vệ ra ngoài.
Trong thoáng qua, đáy mắt Tiết Nhu Nhi lóe lên một tia âm hiểm, nhưng vẫn như mọi lần, Diệp Kỳ không hề nhìn thấy, ngược lại còn bởi vì cảnh ngộ hiện tại của Tiết Nhu Nhi mà lo lắng không thôi!
"Kỳ Kỳ, con lui xuống nghỉ ngơi đi!" giọng nói Quân Phượng Linh lúc này không còn sự lạnh nhạt nữa, mà mang theo một chút bất đắc dĩ: "Tiết Nhu Nhi nếu thật sự hãm hại vu oan cho Hỏa Hỏa, ta tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta, con tốt nhất là nên chuẩn bị tâm lý trước đi!"
Thân mình Diệp Kỳ run lên, xoay người lại nhìn Quân Phượng Linh: "nghĩa mẫu, nếu tỷ ấy thật sự làm như vậy, con cũng sẽ không tha thứ cho tỷ ấy! Nhưng mà con tin tưởng tỷ ấy không có làm vậy! Con nói thế không phải bởi vì Nhu Nhi tỷ là bằng hữu của con, mà là vì mẫu thân của tỷ ấy đã táng thân trong biển lửa, tỷ ấy không thể nào lại dùng tính mạng của mẫu thân mình để đi vua oan cho người khác!"
Diệp Kỳ biết, lần này bọn họ thật sự là hiểu lầm Hỏa Hỏa, thế nhưng, hiểu lầm lần này cũng không phải là do Tiết Nhu Nhi cố ý, tỷ ấy cũng là người không biết nội tình như thế nào mà thôi.
"Thiên hạ này bao la rộng lớn, có biết bao nhiêu kẻ là người lục thân không nhận!" ngữ khí Quân Phượng Linh dần dần trở nên thản nhiên: "có lẽ sau này tự con sẽ hiểu! Bây giờ con lui về phòng mà tự kiểm điểm lại hành vi của mình trong mấy ngày qua đi!"
"Dạ!"
Diệp Kỳ khẽ khom người rồi rời đi.
Dù hai người Tiết Nhu Nhi và Diệp Kỳ đều đã đi hết rồi, nhưng không khí nội viện lúc này cũng không còn cách nào khôi phục vui vẻ như trước đó.