Edit: Sahara
Sau khi thấy Quân Phượng Linh lấy miếng ngọc bội kia ra, Diệp Cảnh Thần và Diệp Kỳ đều vô cùng kinh ngạc, trong mắt hai người đồng loạt lộ ra một tia khiếp sợ.
Tuy rằng bọn họ không biết lai lịch của miếng ngọc bội này, nhưng mà bọn họ biết Quân Phượng Linh luôn xem miếng ngọc bội này như là bảo bối!
Hiện giờ, bà chớp cũng không chớp mắt lấy một cái đã đem miếng ngọc bội kia tặng cho Vân Lạc Phong?
Phải biết, bình thường chỉ là có người muốn mượn xem một chút thôi, vậy mà bà cũng không nỡ cho người ta mượn, càng miễn bàn đến chuyện đem nó làm lễ vật tặng cho người khác! Qua việc này, hoàn toàn có thể nhận ra được phân lượng của Vân Lạc Phong trong lòng Quân Phượng Linh là như thế nào!
"Miếng ngọc bội này, đối với con mà nói cũng không có tác dụng bao lớn, tuy nhiên, nó được làm ra từ chất liệu ngọc rất đặc biệt, có thể thay con ngăn chặn ba đòn tấn công trí mạng! Nhưng cũng chỉ có ba lần mà thôi! Sau ba lần thì nó sẽ trở thành một miếng ngọc bình thường!"
Vân Lạc Phong hơi ngẩn người một chút: "ngọc bội này có phải có ý nghĩa gì đó rất đặc biệt với người hay không? Người tặng cho con như vậy... Hình như là không tốt lắm đâu!"
Quân Phượng Linh không cho là đúng, chỉ cười cười: "ngọc bội này là do phụ thân, cũng tức là ngoại tổ phụ của con đã cho ta lúc còn nhỏ, nhiều năm qua, nó luôn làm bạn bên cạnh của ta! Tuy nhiên, nó nằm trong tay của ta ngoại trừ có giá trị kỷ niệm ra thì không còn tác dụng gì! Ngược lại con thì khác, con thường xuyên chọc ra không ít cường địch, có nó hộ thân, ta cũng yên tâm hơn phần nào!"
Rất hiển nhiên, Quân Phượng Linh hiểu quá rõ tính cách của Vân Lạc Phong!!!
Tiểu gia hỏa này chính là một lời không hợp thì sẽ động thủ! Bất luận là đi tới đâu thì cũng moi ra được kẻ thù, không moi ra được, nó lại trực tiếp tạo thêm! Cũng vì vậy mà Quân Phượng Linh bà mới quyết định đem ngọc bội bên mình cho Vân Lạc Phong làm vật hộ thân bảo mệnh!
Còn Vân Lạc Phong cũng vì vậy mà nội tâm vô cùng cảm động đối với người mẹ chồng mới gặp này.
Khoan nói đến ngọc bội có tác dụng gì, chỉ bằng vào việc Quân Phượng Linh kỷ vật duy nhất mà phụ thân bà ấy để lại tặng cho cô, cũng đã gián tiếp chứng minh bà ấy đã xem cô như người thân trong nhà.
Hơn nữa, ngữ khí của bà ấy lại hết sức dung túng cho Vân Lạc Phong, không quan tâm Vân Lạc Phong chọc ra bao nhiêu cường địch, chỉ lo lắng cho sự an toàn của cô!
Quân Phượng Linh lúc này mới mỉm cười nhìn sang Vân Tiêu, hỏi: "con thì sao? Nhiều năm như vậy không gặp, con có gì muốn nói với mẹ hay không đây?"
Một trương diện mạo lãnh khốc của Vân Tiêu hơi hơi động một chút, nhưng hai chữ mẫu thân đối với hắn mà nói, trước sau vẫn không thể mở miệng gọi ra được.
Vân Tiêu suy nghĩ một lát, rồi hỏi: "người từng thay con định thân với Lăng gia?"
Nghe câu hỏi này, Quân Phượng Linh nhíu chặt mày: "Hình như là có chuyện như vậy, thời gian cũng qua lâu quá rồi, ta suýt chút nữa cũng đã quên mất!"
"Tín vật đính ước đâu?" Vân Tiêu cất giọng trầm thấp khàn khàn.
"Ném!"
Quân Phượng Linh cong cong khóe môi.
Ném?
Sắc mặt Vân Tiêu tức khắc liền tối sầm.
Cũng bởi vì bà ấy ném mất tín vật, làm hại hắn muốn hủy một hôn ước thôi mà phải gặp bao nhiêu phiền phức như thế?
"Làm sao? Lăng gia tìm con à? Bọn họ muốn thực hiện hôn ước?" Quân Phượng Linh khẽ nhướng nhướng mày, hỏi.
Tuy nói Diệp Cảnh Thần có người quen ở Long Khiếu Đại Lục, và cũng nhờ người đó mà mấy năm nay bọn họ mới biết được chuyện của Vân Tiêu cùng Vân Lạc Phong.
Chỉ là....
Nơi Tiêu gia tọa lạc là Linh Vực! Không phải ai cũng có thể đặt chân đến nơi đó! Cho nên những chuyện xảy ra ở Tiêu gia ngày ấy, Quân Phượng Linh hoàn toàn không hay biết gì cả!
"Bọn họ muốn hủy hôn, con đồng ý rồi!" Vân Tiêu nhàn nhạt nhìn vào mắt Quân Phượng Linh: "chỉ là bọn họ nhận định, con ngoài miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng lại không muốn, cho nên mới đem tín vật giấu đi!"
"Cái gì?"
Vừa nghe câu này, Quân Phượng Linh giận đến tím mặt, căm phẫn nói: "đám hỗn đản kia đem con trục xuất khỏi Tiêu gia còn chưa đủ hay sao? Vậy mà chúng vẫn còn mặt mũi đến tìm con? Lại còn dám nói con trai ta không muốn từ hôn với con nha đầu Lăng gia kia? Hừ, hôn sự của con năm đó là do đám hỗn đản Tiêu gia kia làm chủ, còn mẹ thì trước sau luôn cho rằng con nha đầu Lăng gia kia vốn không xứng với con một chút nào!"
Giọng nói trầm thấp của Vân Tiêu lại lần nữa vang lên: "người của Tiêu gia còn nói, người bị một kẻ thần bí mang đi! Kẻ thần bí kia, là người của Diệp gia?"