Edit: Sahara
Tức thì, lão giả kia liền biến sắc, trừng ánh mắt hung ác của mình về phía Diệp Kỳ.
Sắc mặt của Tiết Nhu Nhi lúc này cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam, sớm biết như vậy, lúc trước không nên nói tên họ của sư phụ cho con heo ngu xuẩn này biết!
(*trong truyện không có nhắc đến tình tiết Tiết Nhu Nhi nói tên của sư phụ cho Diệp Kỳ biết, nên Sa đoán chắc là nói lúc Tiết Nhu Nhi bái sư xong rùi khoe với Diệp Kỳ rồi dụ Diệp Kỳ dẫn Tiết Nhu Nhi đến cửa hàng dược liệu lấy thuốc tặng cho cô ta. Sa nghĩ vậy là hợp lý nhất!)
Con heo này, đúng là được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều!
"Võ Lâm?" Quân Phượng Linh nở nụ cười: "tại sao ta ở Vô Hồi Đại Lục lâu như vậy lại chưa từng nghe qua cái tên này? Không biết là ngươi xuất sư nơi nào?"
Khuôn mặt của lão giả lúc này vừa trắng vừa xanh, hai bàn tay gắt gao nắm chặt, sau lưng thì mồ hôi lạnh đang tuôn ra ròng ròng.
"Ngươi chưa từng nghe qua tên tuổi của lão phu, thì chỉ có thề nói ngươi kiến thức hạn hẹp! Ta dám nói, y thuật của ta không phải đệ nhất thiên hạ, nhưng xếp hàng thứ hai thì hoàn toàn thừa sức đảm đương!"
"Phải không?" ý cười trong đáy mắt Quân Phượng Linh càng sâu, chậm rãi đi từng bước về phía lão giả kia, khẽ nâng mặt lên, nói: "vậy bây giờ ngươi trị liệu cho ta thử xem, để coi thử trình độ y thuật của ngươi cao minh đến bậc nào?"
Lão giả cắn chặt răng: "lời ta nói ra tuyệt đối không rút lại, nếu nha đầu kia không xin lỗi, ta nhất định không xuất thủ!"
Rẹt...
Lời lão giả vừa dứt, thì đột nhiên một lưỡi kiếm lạnh băng đặt ngay lên cổ của lão ta, làm toàn thân lão ta lập tức cứng đờ ngay tại chỗ.
Lão ta ngây ngốc ngước mắt nhìn lên, đập vào mắt lão ta là khuôn mặt với phong thái anh tư hào sảng của Quân Phượng Linh, một thân hồng y, như lửa cháy trong gió, khí phách mà quyến rũ khôn cùng.
"Hoặc là ngươi ra tay trị liệu cho ta, hoặc là lựa chọn lấy cái chết! Bắt Hỏa Hỏa xin lỗi? Cửa sổ cũng chẳng có đâu!"
Lão giả hoàn toàn trợn trừng hai mắt.
Trên đại lục này, thân phận y sư là hết sức tôn quý, cho dù cường giả có thực lực mạnh thế nào đi nữa nhưng khi đứng trước một y sư có danh vọng thì cũng đều rất khách khí.
Tuy nhiên, lão ta lại không ngờ tới, Quân Phượng Linh lại là một độc phụ ngang ngược bá đạo thế này, trực tiếp dùng kiếm để mà uy hiếp lão ta.
Lão giả hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, trái tim già run rẩy không ngừng.
Tình trạng thân thể của Quân Phượng Linh thế kia, lão ta lấy bản lĩnh gì để chữa chứ?
"Hay là nói, ngươi căn bản là không biết cách chữa?" Quân Phượng Linh hơi hơi nheo lại đôi mắt: "ngươi tới nơi này, chẳng qua là muốn lừa gạt chiếm lợi?"
Mí mắt lão giả nhảy lên vài cái: "ngươi... Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
"Ta có nói bậy hay không, trong lòng ngươi tự hiểu rõ!" kiếm trong tay Quân Phượng Linh đột nhiên được tăng thêm đạo lực, chớp mắt đã cứa ra một vệt máu dài đỏ tươi trên cổ lão ta: "cái giá cho hành vi lừa gạt trong Diệp thành này của ta, ngươi hẳn là biết rõ chứ?"
Mồ hôi lạnh trên trán lão giả chảy xuôi mà xuống, khuôn mặt già nua là một mảnh tái nhợt, dưới uy áp của Quân Phượng Linh, lão ta cuối cùng cũng không chống đỡ được bao lâu, liền phịch một tiếng quỳ xuống đất.
"Diệp phu nhân, ta sai rồi, ta không nên đến Diệp trạch lừa gạt, ta căn bản là không thể chữa khỏi bệnh được cho phu nhân, cầu xin phu nhân rộng lượng hải hà tha cho ta một mạng!"
Lão giả liên tục khấu đầu thật mạnh.
So với việc bảo toàn tính mạng, thì tôn nghiêm gì gì hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Không có thứ gì có thể quan trọng hơn mạng sống cả!
Diệp Kỳ ngây dại, nhìn lão giả đang quỳ lạy không ngừng dưới đất bằng thái độ đầy vẻ không dám tin, dung nhan kiều tiếu bây giờ trắng bệch hơn cả giấy.
Cô ta bị lão bất tử này lừa gạt?
Hơn nữa, còn vì vậy mà làm tăng thêm mâu thuẫn với đại ca?
Nghĩ đến đó, một cổ lửa giận liền sôi trào lên trong lòng Diệp Kỳ, cô ta bước nhanh về trước, hung hăng đá lên ngực của lão giả kia.
"Lão súc sinh nhà ngươi, ngay cả ta mà ngươi cũng dám lừa? Hại ta cãi nhau với đại ca, còn hiểu lầm nhị ca và nhị tẩu! Lão súc sinh, đều là ngươi hại ta!"
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Kỳ bởi vì phẫn nộ mà đỏ bừng lên, đạo lực đá trên chân càng ngày càng mạnh, hận một nỗi không thể đá chết lão bất tử trước mặt mình.
"Nhớ cho kỹ! Đồ của Diệp trạch ta không phải là thứ muốn lừa gạt là lừa gạt, hơn nữa, Quân Phượng Linh ta là người xưa nay có thù tất báo! Vì vậy, những hành động hôm nay của ngươi ta sẽ cho người loan truyền toàn bộ ra ngoài, để cho người trong thiên hạ này biết rõ được nhân phẩm làm người của ngươi!"