Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 733: Lâm Nhược Hân tìm chết (7)




Edit: Sahara

Một trong số những người ở đây hỏi ra nghi vấn trong lòng tất cả mọi người đang có mặt.

Tiểu Mạch chớp chớp mắt, rồi giơ ngón tay trỏ bé xíu của mình chỉ về phía cái túi rất lớn đặt trong góc lều: "bởi vì con quá lười, không muốn đi bộ, cho nên luôn ở trong cái bao kia."

Trên thực tế thì Tiểu Mạch hắn luôn ở trong không gian thần điển, nghe những người này cứ liên tục bôi nhọ Vân Lạc Phong, không nhịn được cho nên mới chui ra đây.

"Thúc còn một câu hỏi nữa, theo như lời của phụ thân con lúc nãy vừa nói là... Ừm.... Muốn mẫu thân của con cưỡng gian phụ thân con, vậy tức là hai người họ vẫn còn chưa có động phòng, vậy con ở đâu ra?"

Tiểu Mạch nghiêng đầu hỏi: "động phòng là cái gì? Có thể ăn được không?"

"......"

Khóe miệng người vừa hỏi Tiểu Mạch giật giật mấy cái, tiếp tục nói: "chính là thời điểm mà mẫu thân và phụ thân của con ngủ chung với nhau, hai người bọn họ.... À... Hai người họ.... Ừm.... Thân thể của họ có ở gần nhau không? Chính là dạng dính sát vào nhau đó?"

"Ý thúc muốn nói là đánh nhau hả?" Tiểu Mạch làm ra vẻ như chợt hiểu, trên mặt liền nở nụ cười ngây thơ trong sáng: "phụ thân, mẫu thân của con buổi tối ngày nào cũng đánh nhau cả. Chẳng qua là hôm trước phụ thân đánh cho hạ thân của mẫu thân con chảy máu, cho nên hai người họ tạm thời đình chiến, không đánh nhau nữa!"

Đánh nhau?

Có lẽ trong lòng của những đứa trẻ con như đứa bé này thì việc cha mẹ của chúng ân ái với nhau cũng giống như là đánh nhau vậy.

Còn về việc hạ thân đổ máu.....

Đây chẳng phải là chỉ việc nguyệt sự của vị cô nương kia đã tới rồi sao?

Vân Lạc Phong nhìn Tiểu Mạch một cái, nhưng lại không có nói gì cả, sau đó thì cô thu hồi lại ánh mắt của mình, rồi lạnh lùng quay sang nhìn những người còn lại trong lều.

Lúc này đây, tầm mắt của mọi người đều đặt lên người tên nam tử trẻ tuổi kia, chẳng còn một chút gì của vẻ kinh ngạc nữa, thay vào đó là sự khinh miệt rõ rệt.

Lúc trên người Lâm Nhược Hân mất đi uy áp của Vân Tiêu, cô ta ngay lập tức đứng dậy, tiến tới mà tát cho tên nam tử trẻ tuổi kia một cái tát thật mạnh.

"Tại sao ngươi lại dám làm ra những hành vi như vậy?" Lâm Nhược Hân ra vẻ tức đến run cả người: "chẳng những muốn làm nhục người ta, khi chuyện không thành thì lại còn vu oan hãm hại. Loại hành vi này của ngươi nếu truyền ra ngoài, thì thể diện của phủ thành chủ ta biết để ở đâu hả?"

Nam tử trẻ tuổi kia hơi hơi hé miệng, hắn rất muốn nói rằng tất cả những chuyện này còn không phải do tiểu thư người phân phó hay sao?

Tuy nhiên, khi đối diện với ánh mắt tàn nhẫn của Lâm Nhược Hân, thì hắn lại sợ đến mức không dám nói một chữ nào cả.

"Ta biết! Những chuyện này đều là lỗi của ta! Là do ta quản giáo bất nghiêm, cho nên mới khiến cho vị cô nương này chịu oan khuất như vậy, ta chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội mà thôi!" Lâm Nhược Hân nhắm mắt lại, giơ tay lên giả vờ muốn đánh vào đỉnh đầu của mình để tự sát.

Lâm Nhược Hân biết, cô ta sẽ không chết! Những người ở đây sẽ không để cho cô ta chết!

Đương nhiên, trong số những người ở đây của Lâm Nhược Hân không bao gồm Vân Tiêu và Vân Lạc Phong.

Ngay lúc bàn tay Lâm Nhược Hân sắp đánh xuống đỉnh đầu mình, thì một bàn tay to lớn hơn nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô ta giữ chặt lại, tiếp theo là một giọng nói có chút ẩn nhẫn và phẫn nộ vang lên.

"Nhược Hân, con muốn làm gì? Lỗi này có phải của con đâu!"

"Không! Đây là lỗi của con!" Lâm Nhược Hân mở hai mắt ra, nhìn vào mắt của Lâm Nguyên: "là con sai! Trước  đó không lâu, con vô tình mua được một viên đá gọi là nhân duyên thạch trong tay một vị cường giả, cũng không biết là trùng hợp như thế nào, mà nhân duyên thạch kia lại rơi xuống trúng người của vị công tử này."

Lâm Nhược Hân cắn cắn môi, liếc nhìn Vân Tiêu một cái.

"Vị cường giả kia nói cho con biết, nhân duyên thạch rơi trúng vào người nào, thì người đó chính là phu quân được định sẵn trong vận mệnh của con! Nhưng mà, vị công tử này lại có thê tử rồi! Vì thế, con đoán hành động vừa rồi của A Tuấn nhất định là muốn câu dẫn thê tử của vị công tử này, để chia tách hai người bọn họ!" trong mắt Lâm Nhược Hân bắt đầu ngấn lệ: "cha, là con sai rồi! Nếu không phải tại con, A Tuấn cũng sẽ không làm như vậy. Chiếu lý, con nên lấy cái chết để tạ tội!"

"Không! Con không có sai! Nhược Hân, con nói nhân duyên thạch kia đã rơi trúng vào người của hắn, vậy chắc chắn hắn chính là phu quân được vận mệnh an bày cho con! Chẳng qua là do con đến trễ, nên mới bỏ lỡ nhân duyên giữa con và hắn ta mà thôi!" Lâm Nguyên gắt gao nắm chặt lấy cổ tay Lâm Nhược Hân, nói với giọng điệu của một người cha hiền từ: "con yên tâm, nếu như là của con thì vĩnh viễn đều là của con! Ai cũng không thể đoạt đi được!"