Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 719: Dối trá (2)




Edit: Sahara

"Tuy nhiên.... " Lâm Nguyên hơi dừng lại một chút: "ta nhận được tin tức, hiện tại các thú vương trong Vô Hồi Chi Sâm không có cách nào tấn công chúng ta được, cho nên chúng ta chỉ cần tập trung đối phó với những linh thú khác là được! Vì vậy, chuyến đi lần này cũng không đến mức nguy hiểm như là mọi người tưởng tượng!"

Xôn xao...

Đám đông bên dưới liền bàn tán xôn xao, lời nói của Lâm Nguyên như một tảng đá đột ngột ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, làm cho nó gợn sóng không ngừng.

"Thành chủ, ta có một việc không rõ, nếu như chuyến đi lần này hoàn toàn không có nguy hiểm, vậy tại sao ngài lại nói cho chúng ta biết mà cùng đi?"

Lâm Nguyên cười cười, thản nhiên nói: "Lâm Nguyên ta trước giờ chưa từng làm người ích kỷ độc chiếm bảo vật một mình, nếu như trong Vô Hồi Chi Sâm đã có bảo vật xuất thế, vậy tất nhiên là phải cùng chia sẻ với mọi người. Đây mới là nguyên tắc làm người trước giờ của Lâm Nguyên ta!"

Ánh mắt đám đông bên dưới chưa đầy cảm kích, còn mang theo cả một mạc tôn kính.

"Thanh chủ đại nhân làm người thật cao thượng, cả đời này của ta chưa từng gặp qua một người nào có nhân phẩm tốt hơn ngài ấy!"

"Đúng vậy đúng vậy, nếu đổi thành một người khác, biết được chuyện có bảo vật tuyệt thế tồn tại, thì lo khư khư nghĩ cách chiếm lấy làm của riêng còn không kịp, nào có được như thành chủ đại nhân, công bố tin tức, muốn chia sẽ với mọi người."

"Thành chủ đại nhân vạn tuế!"

Trước cửa thành, bỗng vang lên tiếng tung hô vang dội liên tục không ngừng

Không ngoài dự liệu, những câu nói vừa rồi của Lâm Nguyên chẳng những đã xoa tan tất cả nghi ngờ con sót lại trong lòng mọi người đang có mặt ở đây, mà còn khiến cho họ càng tin tưởng vào Lâm Nguyên hơn nữa.

"Ngụy quân tử!"

Long Phi hừ hừ, cất tiếng châm biếm.

Giọng nói của Long Phi rất nhỏ, lại bị tiếng tung hô xung quanh lấn áp, cho nên không có người nào để ý đến sự tồn tại của hắn.

Lâm Nguyên lần nữa nâng tay lên cho đám đông bên dưới im lặng, mỉm cười ôn hòa mà nói: "còn có một việc, lần này ta đến Vô Hồi Chi Sâm không phải là vì bảo vật trong đó, mà chỉ là muốn dẫn theo nữ nhi của ta đi rèn luyện một chuyến. Cho nên, bất cứ bảo vật gì trong Vô Hồi Chi Sâm ta đều sẽ không động tới, mọi người có thể tự mình phân chia!"

Lời Lâm Nguyên vừa dứt, một lần nữa lại làm dậy nên cơn sóng xôn xao bên dưới.

Có vài người còn thấy cảm động nên mức rơi lệ.

Cả đời này của bọn họ, chưa từng gặp qua một người nào cao cả như thành chủ đại nhân của Linh thành này. Nếu như ngài ấy không phải là quân tử, thì người nào mới được gọi là quân tử đây?

Nhìn biểu tình mang ơn đội nghĩa của đám đông bên dưới mà nội tâm Lâm Nguyên âm thầm phát ra một tiếng cười lạnh.

Thật là một đám ngu xuẩn còn hơn cả heo!

Lâm Nguyên ông ta nào biết trong Vô Hồi Chi Sâm kia có bảo vật gì hay không kia chứ? Ông ta vào đó, chẳng qua là vì tìm cho bằng được nữ nhân kia mà thôi.

Buồn cười là đám người bị ông ta xem như dê đầu đàn kia lại còn tỏ thái độ cảm kích ông ta như thế.

Bất quá, chuyện gì cũng đều có ngoại lệ....

Lâm Nguyên bỗng phát hiện trong đám đông bên dưới có một nhóm người nhỏ không hề có thái độ cảm kích như những người khác, ngược lại còn có biểu tình không cho là đúng mà đứng yên tại chỗ, không biết là có phải ảo giác hay không, mà Lâm Nguyên còn thấy được thái độ trên mặt của những người kia đối với ông ta có chút.... Khinh bỉ?

"Khụ khụ!" Lâm Nguyên ho khan hai tiếng, bắn ánh mắt sắc bén về phía đám người của Vân Lạc Phong, nhàn nhạt nói: "bốn vị, không biết bốn vị có cảm tưởng gì không?"

Trong bốn người này, chỉ có một nam nhân là tuổi độ khoảng trung niên, còn ba người còn lại đều còn rất trẻ.

Chói mắt nhất là một nam một nữ đứng đằng trước.

Chỉ thấy, tiểu nữ tử này một thân bạch y trắng như tuyết, diện mạo khuynh quốc khuynh thành, đầy vẻ phong hoa tuyệt đại, khí chất bất phàm lại mang theo một chút tùy tiện, đang lười biếng tựa người vào tường thành, trong đôi mắt đen lay láy ngập tràn ý cười khó hiểu.

Nam nhân đứng bên cạnh toàn thân một trương hắc bào, vẻ lãnh khốc toát ra từ đầu đến chân, khuôn mặt không hề có bất cứ cảm xúc gì, tựa như hắc diện diêm la, dường như trên đời chẳng có chuyện gì có thể làm cho khuôn mặt kia của hắn nảy sinh ra biến hóa cả.

Hắn cứ như một tôn thần, lẳng lặng mà đứng canh giữ bên người của tiểu nữ tử kia, không hề dao động.

"Mấy người này là ai? Là ai mời bọn họ tới vậy?"

Trong đám đông, tức khắc có một giọng nói đầy bất mãn vang lên.

"Thành chủ đại nhân đối với chúng ta tốt như thế, các người lại không có một chút xíu thái độ biết ơn, loại mặt dày mày dạn vô sỉ như thế so với phẩm cách cao thượng của thành chủ đại nhân đúng là hoàn toàn trái ngược mà!"