Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 542: Diệt tộc (3)




"Ha hả," hắn cười nhẹ hai tiếng, nhắm hai mắt lại, "Vì Thiên gia, ta buông tha tất cả, nhưng lại chưa từng đoán được, lại rơi vào kết cục như vậy! Sau này, ta cũng không thể quản Thiên gia được nữa rồi."

Thân thể Thiên Phúc càng lúc càng yếu kém, giọng nói cũng rất suy yếu, mấy người trưởng lão khác đã sớm không chịu nổi lực lượng của linh hồn chi hỏa, mà dần dần trở nên trong suốt...

"Không!"

Mắt thấy Thiên Phúc muốn từ bỏ Thiên gia, Thiên Nhất gấp đến độ gào thét một tiếng: "Tổ trưởng lão, người không thể buông tha Thiên gia được, năng lực của các người cường đại như vậy, Vân Lạc Phong thiết trí trận pháp làm sao có thể giam giữ các người được? Ta biết các người khẳng định còn có năng lực khác! Nếu là các người từ bỏ, Thiên gia liền thật sự xong rồi!"

Thiên Phúc thở dài một tiếng: "Nếu chúng ta còn sống, cho dù là trận pháp này, hay là hỏa diễm, lại vô pháp tổn thương đến chúng ta, đáng tiếc, hiện tại chúng ta chỉ còn lại linh hồn thôi! Thì có năng lực làm được cái gì chứ?"

Giọng nói của lão đành chịu, liền tính bây giờ lão muốn nghĩ trợ giúp Thiên gia, cũng là lòng có lực mà sức không đủ.

Thiên Nhất há to miệng, nghĩ muốn nói gì đó để tiếp tục khuyên, mà lúc này, linh hồn của hắn ở trong linh hồn chi hỏa bị tiêu hao không sai biệt lắm, chỉ có thể tùy ý thiên mệnh...

"Thiên Nhai," Thiên Phúc quay đầu nhìn về phía Thiên Nhai, "Ta hy vọng ngươi có thể nhìn đến điểm Thiên gia nuôi dưỡng ngươi thành người, buông tha cho Thiên gia một con đường sống!"

Cho dù là đến cuối cùng, lão cũng muốn giãy dụa lần cuối!

Mà hiện giờ, hắn có thể lợi dụng, đó là tình cảm thời niên thiếu của Thiên Nhai đối với Thiên gia.

Thế nhưng, đối mặt với giọng nói gần như cầu khẩn của lão, Thiên Nhai chỉ lạnh lùng cười: "Cảm tình của ta với Thiên gia, tại năm đó cũng đã tiêu hao hết rồi! Đương nhiên, ta cũng cần phải cảm tạ Thiên gia các ngươi, nếu như không phải các ngươi đuổi giết ta, ta cũng không có khả năng lấy tốc độ nhanh nhất dần khôi phục lại."

Thân thể Thiên Phúc run lên, suy yếu hỏi: "Thiên Nhai, ngươi thật sự tuyệt tình như vậy? Nếu như người thật sự tru diệt Thiên gia, thế nhân sẽ nói ngươi thế nào?"

Giờ khắc này hình như Thiên Phúc quên mất, ngay từ đầu là ai kêu đánh hô giết Thiên Nhai? Nếu như không phải là do Vân Lạc Phong, có lẽ, hôm nay Thiên Nhai đã phải táng thân bị người giết hại ở chỗ này.

Nhưng bây giờ, hắn lại vẫn chính nghĩa ngôn từ chỉ trích Thiên Nhai vô tình.

"Ha ha!" Thiên Nhai cười ha ha hai tiếng, "Cho dù thế nhân có nói ta vô tình thì như thế nào? Thiên Nhai ta làm việc gì, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được! Dựa vào cái gì Thiên gia các ngươi có thể giết ta, ta liền không thể phản diệt Thiên gia ngươi? HIện giờ, ngoại trừ ta có họ Thiên, những cái khác đã không có quan hệ gì với Thiên gia!"

Lời nói thế tục, thế nhân mắt lạnh, lại có quan hệ gì với hắn đâu?

Con người lúc còn sống, vốn hẳn là khoái ý ân cừu (ơn thù rõ ràng), giết người nên giết, diệt tộc nên diệt!

Nói với Thiên Nhai không được, Thiên Phúc lại chuyển hướng về phía Vân Lạc Phong: "Tiểu nha đầu, mặc dù trước đây Thiên gia ta có sai, nhưng phương thức ngươi trả thù có phải quá độc ác rồi không?"

Rốt cuộc thiếu nữ chậm rãi ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời sáng chói, khuôn mặt nàng tỏa ra ánh sáng hấp dẫn lòng người.

"Thiên gia, từ nay về sau, không còn tồn tại nữa."

Một câu nói đơn giản, đã phán tử hình cho Thiên gia.

Từ nay về sau, Thiên gia không còn tồn tại nữa!

Trong lúc mấy người đang tranh luận với nhau, linh hồn Thiên Nhất đã yếu ớt đến mức giỏ thổi tan đi.

Ở một khắc cuối cùng, đột nhiên hắn điên cuồng nở nụ cười, tiếng cười kia hung dữ, vang tận mây xanh.

"Vân Lạc Phong, Thiên Nhai, các ngươi vĩnh viễn không có cách nào diệt được tộc Thiên gia ta! Bởi vì tôn tử ta Thiên Ngọc đã đến một nơi các ngươi không thể tìm thấy! Khà khà, hắn nhất định sẽ báo thù cho chúng ta!

Lúc này, trong lòng Thiên Nhất thấy cực kỳ may mắn, may mắn Thiên Ngọc không trở về Thiên gia, nếu không, có trở về cũng không có người giúp hắn báo thù rửa hận!