Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Trúc lâu.
Trong sương phòng xa hoa, thân thể Mộ Vô Song bó chặt trong chăn, sắc mặt vô cùng tái nhợt, ánh mắt dại ra tuyệt vọng, trong mắt càng có vẻ thống khổ nặng nề.
Cao Lăng, Vân Lạc Phong, rốt cuộc có một ngày, nàng sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết!
Nghĩ đến việc những người đó khiến mình gặp họa đến nông nỗi này, hận ý nơi đáy mắt của Mộ Vô Song càng thêm nồng đậm mãnh liệt, giống như có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt bên trong.
Thùng thùng thùng!
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa truyền từ ngoài vào, giọng nói như ma chú khiến thân mình Mộ Vô Song run rẩy kịch liệt, nàng cắn chặt môi và hỏi: "Ai đó?"
“Vô Song, là ta……”
Ngoài cửa, tiếng nói của người từng "tha hồn quấn mộng" nàng truyền vào, khiến nỗi căm hận nơi đáy mắt càng thêm mãnh liệt, nhưng nàng vẫn cố ngăn chặn sự phẫn nộ trong lòng và nói: "Vào đi."
Két...!
Cửa phòng bị mở ra, một bóng dáng gầy yếu bước chầm chậm vào trong nhà.
Dung mạo tuấn lãng của thiếu niên như đao chém gọt, nhưng cuối cùng lại không có khí thế sắc bén như ngày trước, ngược lại lộ ra hơi thở chán chường.
Ánh mắt hắn ngơ ngẩn nhìn Mộ Vô Song, hỏi bằng giọng khô khốc: “Vô Song, nàng... có khỏe không?"
Khỏe?
Dưới tình huống như vậy, hắn còn hỏi nàng khỏe không?
Có gì khác với việc tát nàng một cái chứ?
Mộ Vô Song hít một hơi thật sâu, khuôn mặt tái nhợt nhở nụ cười thống khổ: "Thái tử, cho dù Vô Song vì chàng làm gì, Vô Song cũng thấy đáng giá..."
“Vô Song.”
Cao Lăng vội bước tới, ôm thân thể mềm mại của Mộ Vô Song vào mình, không hề nhìn thấy sự lạnh lẽo u ám lóe lên ở đáy mắt người thiếu nữ.
Gặp phải cảnh ngộ như vậy, sao nàng có thể đối xử với Cao Lăng như lúc ban đầu? Chẳng qua, vì muốn nam nhân này áy náy, nàng đành phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra!
“Thái tử.”
Mộ Vô Song ngước khuôn mặt tái nhợt lên, hai mắt đẫm lệ mông lung: "Chàng chưa nói cho ta biết, rốt cuộc là ai đẩy chàng đến nơi này vậy? Ta cũng hiểu rõ là ai rồi đấy! Có phải tiện nhân Vân Lạc Phong kia không?"
Nghe thấy Mộ Vô Song nói lời này, Cao Lăng không khỏi nhíu mày.
Uổng cho hắn trước kia còn cho rằng Mộ Vô Song ưu tú hơn Vân Lạc Phong, bây giờ ngoại trừ thực lực tương đối xuất chúng, những chỗ khác của Mộ Vô Song hoàn toàn không thể so sánh với Vân Lạc Phong! Huống hồ, với địa vị y sư, Vân Lạc Phong cũng không hề thua kém Mộ Vô Song!
Đặc biệt hơn là Mộ Vô Song đã trở thành người "có thể lấy bất cứ ai làm phu quân"! Hơn nữa vừa nãy nàng mới hầu hạ một lão nam nhân!
Lúc này đây Cao Lăng đã quên mất Mộ Vô Song vì ai mà lâm vào cảnh ngộ này! Nếu như không phải hắn ích kỷ, Mộ Vô Song cũng không mất đi thân thể trong sạch!
Nhưng hắn lại vì việc này mà đâm ra cực kỳ ghét bỏ Mộ Vô Song! Cho rằng nàng không giữ phụ đạo, **** ngay tại đây!
Dù trong lòng nghĩ vậy, Cao Lăng lại không biểu hiện ra trên mặt, trong đôi mắt trầm xuống của hắn hiện lên cái nhìn không dễ phát hiện: “Chuyện này không phải Vân Lạc Phong làm, là Quỷ Đế.”
“Quỷ Đế?” Thân mình Mộ Vô Song chấn động, kinh ngạc nhìn về phía Cao Lăng: "Chàng nói Quỷ Đế lãnh khốc vô tình mà ai nấy đều biết đấy ư? Thái tử điện hạ, sao nàng lại chọc phải loại người ấy?"
Quỷ Đế là một truyền kỳ trên mảnh đại lục này!
Ba năm trước đây, người được thế nhân gọi là Quỷ Đế đã xuất hiện trước mắt mọi người! Bằng chứng là Quỷ Đế này có thủ đoạn tàn bạo máu lạnh, lãnh khốc quyết đoán! Trong vòng ba năm, số người chết dưới tay hắn cũng không hề ít!
Trong thời gian đó đã có không ít nghĩa sĩ vì giữ gìn nền hòa bình của đại lục mà tiến hành bao vây diệt trừ Quỷ Đế, nào ngờ những người ấy đều một đi không trở lại! Biến mất không rõ tung tích, chính nguyên nhân đó đã khiến tiếng tăm Quỷ Đế được thế nhân truyền tai nhau khắp nơi.