Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
“Thiếu chủ, nha đầu kia ngu xuẩn hồ đồ, nói gì với nàng ta cũng không hữu dụng." Bạch Từ đè chặt cánh tay không ngừng đổ máu, khuôn mặt già nua tái nhợt, hận ý trong lòng với Vân Lạc Phong càng sâu hơn.
Bạch Túc không hề liếc nhìn lão già một cái, khóe môi hắn ta nở nụ cười tà khí, thân thể tựa như một cơn gió nhẹ xuất hiện đột ngột trước mặt Vân Lạc Phong.
Một luồng sức mạnh cường đại áp bức giống như ngọn núi Thái Sơn đè ép khiến thân mình Vân Lạc Phong đột nhiên cứng đờ, muốn phản kháng nhưng lại không có cách nào triển khai sức mạnh.
Đừng chỉ thấy vừa rồi nàng không dùng quá nhiều chiêu để đối phó với Bạch Từ! Thật ra bởi vì nàng đã sử dụng sức mạnh linh hồn quá nhiều, cho nên bây giờ thân thể rất yếu ớt.
Bạch Túc liếc nhìn Vân Lạc Phong, khóe môi gợi lên nét cong, lại càng thi triển áp lực cường đại và áp sát thân thể nàng, vọng tưởng buộc nàng phải quỳ xuống.
Đầu gối của thiếu nữ không ngừng run rẩy, dưới áp lực cường đại này, nàng cảm thấy chân mình đã hơi không chịu nổi luồng sức mạnh này rồi.
Nhưng mà……
Cho dù xương cốt bị đè ép vỡ vụn, nàng vẫn không hề để đầu gối mình bị cong xuống, vẫn duỗi thẳng lưng như cũ, trong đôi mắt đen nhánh là sự kiên quyết.
“Nha đầu, quả nhiên ngươi không tệ." Bạch Túc tán thưởng nhìn vào mắt Vân Lạc Phong nhưng hắn cũng không thu hồi sức mạnh, ngược lại càng làm áp lực uy mãnh của mình trở nên hung hãn: "Chẳng qua, ngược lại ta rất muốn xem ngươi có thể kiên trì bao lâu.”
Tính tình của nha đầu này thật quật cường, nếu bây giờ mình không hành phục nàng, chỉ sợ về sau rất khó ra lệnh để mình sử dụng.
Bạch Túc phóng thích sức mạnh toàn thân, dùng tất cả áp sát thân thể Vân Lạc Phong!
Nếu đổi lại là người bình thường, không chừng đã bị hắn ta đè ép uy mãnh tới mức phải bò, nhưng cho đến bây giờ, Vân Lạc Phong vẫn đau khổ chống đỡ.
Dù là vậy, đầu gối nàng càng run rẩy lợi hại hơn, dần dần trở nên cong xuống...
Thấy lưng Vân Lạc Phong đổ đầy mồ hôi, ánh mắt hai người Khinh Yên và Diệp Linh tràn ngập sự nôn nóng.
Thế nhưng, khi Bạch Túc thi triển áp lực uy mãnh với Vân Lạc Phong vẫn có một ít áp lực bị dư phát tán ra ngoài! Áp lực dư ấy đã khiến thân mình bọn họ không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Lạc Phong chống đỡ dưới ách áp lực hung hãn như thế.
Thân thể Vân Lạc Phong đã không kiên trì nổi, khuôn mặt tuyết trắng thấm đầy mồ hôi, quần ào nàng bị mồ hôi thấm sâu, dán chặt vào thân thể nàng.
“Vân Tiêu...”
Nàng khẽ nhắm hai mắt, khóe miệng nở nụ cười, nhẹ giọng nỉ non.
Vân Tiêu?
Mọi người nghe được hai chữ mà nàng nỉ non, họ đều sửng sốt, không rõ Vân Tiêu trong miệng nàng là người phương nào?
Đúng lúc này, một hơi thở sắc bén đột ngột đánh úp bất ngờ, ngay sau đó, bóng người màu đen như dạ ưng vội vàng vọt tới, tạo nên một trận cuồng phong khắp đường phố.
Nhanh quá!
Tốc độ này quá nhanh! Giống như một trận gió mạnh, đợi đến khi mọi người phục hồi lại tinh thần, hắn đã tới trước mặt Vân Lạc Phong...
Lúc này đây, Vân Lạc Phong vốn ngã cắm đầu xuống đất bỗng cảm giác được có cánh tay duỗi ra sau lưng, ngay sau đó, thân thể của nàng đã rơi vào trong cái ôm ấm áp.
Nàng cảm nhận được lồng ngực dày rộng của nam nhân này, khuôn mặt tuyệt mỹ nở nụ cười: "Vân Tiêu, ta biết ngay là ngươi đến mà."
Nửa năm ở chung đã sớm khiến nàng vô cùng quen thuộc hơi thở của nam nhân này, vì vậy trong một khắc kia, nàng cảm nhận được hơi thở của hắn, do đó nàng có thể thả lỏng, để mặc thân thể mình nhào xuống mặt đất...
“Ta đã tới chậm.”
Nam nhân khẽ nhấp đôi môi mỏng, trường bào màu đen khẽ phấp phới trong gió, hắn ôm chặt thiếu nữ trong lòng mình, sát khí đầy người cũng vì thế mà toát ra.