Edit: Sahara
"Các ngươi muốn làm gì? Ta mới là chủ nhân của các ngươi."
Thuật khống thú của ả vô dụng?
Không thể nào! Mới mấy ngày trước vẫn còn hiệu nghiệm mà....
Đừng nói là người liên minh Tự Do, ngay cả người của tứ quốc cũng đang há hốc mồm ra kia kìa.
Sao lại thế này?
Lãng Tân Nguyệt bị thuật khống thú phản phệ à? Nếu không, tại sao đám linh thú ả gọi tới lại tấn công ngược lại ả ta chứ?
Chúng linh thú tấn công mạnh mẽ dồn dập. Mà trước đó, đám Thần Tôn Giả giao chiến cùng Vân Tiêu đã tiêu hao không ít sức lực, cho nên, linh thú tấn công không được bao lâu thì phía bọn chúng đã thương vong hơn phân nửa.
Huyết Hổ đi tới trước mặt Vân Lạc Phong rồi dừng lại. Nó nhìn nàng. Trong mắt nó hiện lên một chút khó hiểu.
Kỳ quái, tại sao trên người của cô gái loài người này lại có hơi thở giống y như hơi thở của chủ nhân Nguyệt Thanh vậy kìa?
Chẳng lẽ, cô gái loài người này chính là con gái mà chủ nhân tìm kiếm bấy lâu nay?
_________
Lúc này, ở sâu trong rừng Thiên Phạt, Vân Nguyệt Thanh đang nằm co rút trên đất, mặt mày tái nhợt đến đáng sợ.
Độc trong người bộc phát, đầu bà đau như thể sắp nổ tung, dường như có thứ gì đó muốn đâm thủng đầu bà để xông ra ngoài....
"Vân gia.... Dương ca, Phong Nhi....."
Trong cơn đau đớn cùng cực, Vân Nguyệt Thanh nhắm nghiền hai mắt, ở đuôi mắt bà bất chợt có một giọt nước mắt chảy ra, lăn dài trên má.
"Ta nhớ ra rồi! Rốt cuộc ta cũng nhớ lại rồi...."
Bà là con dâu Vân gia, là thê tử Vân Dương!
Vân Nguyệt Thanh ôm chặt lòng ngực mình, gương mặt tuyệt mỹ vì đau đớn mà tái nhợt không còn chút huyết sắc. Lúc này, bà yếu ớt như một trang giấy mỏng, có thể bị xé rách bất cứ lúc nào.
"Ta nên đa tạ sư huynh tốt của mình, hay là nên hận hắn đây? Nếu không phải hắn hạ độc ta, thì khi độc phát, ta cũng sẽ không nhớ lại quá khứ của mình. Thế nhưng, ta đã sắp chết rồi, còn để ta nhớ lại những ký ức đau khổ đó làm gì?"
Mấy năm qua, Vân Nguyệt Thanh luôn áp chế chất độc trong người, nên mới bình yên vô sự sống đến bây giờ. Nhưng hiện tại, bà đã không còn đủ sức áp chế độc tố nữa rồi.
Điều bà vạn lần không ngờ tới chính là, trước khi chết, bà lại có thể nhớ ra tất cả mọi chuyện....
Cũng nhớ ra phu quân của bà đã chết!
"Nếu ta không nhớ ra mọi chuyện, có lẽ ta còn có thể thản nhiên đón nhận cái chết!" Tầm mắt Vân Nguyệt Thanh bắt đầu trở nên mơ hồ, đôi con ngươi tối đi: "Dương ca, chàng đã không còn nữa, thiếp lại một mình tham sống sợ chết đến tận bây giờ. Giờ đây, cuối cùng thiếp cũng có thể đi gặp chàng rồi....."
Tầm mắt Vân Nguyệt Thanh càng lúc càng mơ hồ. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, dường như bà nhìn thấy một bóng dáng màu trắng cưỡi trên lưng Huyết Hổ đang chạy nhanh về phía bà.
"Dương ca, xin lỗi đã để chàng đợi lâu như vậy, thiếp đến gặp chàng đây...."
Mi mắt Vân Nguyệt Thanh từ từ khép kín.
Trước khi hai mắt nhắm chặt, hình như bà loáng thoáng thấy được thần sắc khẩn trương và lo lắng trên mặt cô gái cưỡi Huyết Hổ kia....
"Grừ.... Grừ...."
Huyết Hổ dừng lại, miệng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ như than khóc, mắt nó ngập tràn bi thương, giống như có thể khóc như con người.
Vân Lạc Phong vội vã trượt xuống từ trên lưng Huyết Hổ, rồi chạy nhanh đến bên cạnh Vân Nguyệt Thanh. Khi nàng nhận thấy chóp mũi Vân Nguyệt Thanh vẫn còn hơi thở mỏng manh thì tâm mới chợt thả lỏng.
"Câm đi! Bà ấy còn chưa chết!"
Huyết Hổ nghe câu này, quả nhiên lập tức ngậm miệng lại.
Bấy giờ, Vân Lạc Phong mới được yên tĩnh kiểm tra thương thế Vân Nguyệt Thanh.
Vừa rồi, sau khi Huyết Hổ cảm nhận được trên người Vân Lạc Phong có hơi thở giống y như Vân Nguyệt Thanh, nó liền quyết đoán dò hỏi quan hệ giữa Vân Lạc Phong và Vân Nguyệt Thanh.
(*Sa: hổ thì hỏi bằng cách nào nhỉ????)