Edit: Sahara
Ngay lúc này, Kiều Tử Huyền đột nhiên nhớ tới chuyện Kim Dương công chúa đột ngột rời đi. Không hiểu tại sao trong lòng hắn lại ẩn ẩn cảm giác bất an.
Đáng chú ý hơn là, những người đi theo Vô Tôn kia đều là cường giả cảnh giới Thần Tôn.
Ông trời ơi! Từ khi nào mà Thần Tôn Giả ở Phong Vân Đại Lục lại mọc lên như nấm thế kia?
"Ha ha ha! Xem ra người đều đến đủ cả rồi. Chỉ còn thiếu tên phế vật tam hoàng tử của Thiên Tề Quốc kia thôi. Có điều, loại phế vật như hắn ta cũng không đáng bận tâm."
Một tiếng cười duyên đột ngột vang lên, sau đó ở giữa đám người Vô Tôn, một người con gái mặc y phục màu lục từ từ đi lên trước.
Nữ tử lục y kia vừa đảo mắt đã thấy ngay cô gái tuyệt sắc đang đứng cạnh Vân Tiêu. Trong mắt cô ta liền hiện lên vẻ ghen ghét nồng đậm.
Trước có một Vân Nguyệt Thanh đã đành, bây giờ lại xuất hiện thêm một người lớn lên giống hệt Vân Nguyệt Thanh kia. Quan trọng nhất là, minh chủ còn có hứng thú với cô gái này.
"Tân Nguyệt cô nương, không biết liên minh có thể tha cho những thiên tài của Kim Dương Quốc chúng ta không?"
Vô Tôn quay sang nhìn Lãng Tân Nguyệt, cẩn thận dò hỏi.
Lãng Tân Nguyệt không chỉ là sư muội của minh chủ liên minh, mà ả còn là tiểu thiếp của minh chủ. Vô Tôn đương nhiên không dám đắc tội với Lãng Tân Nguyệt.
"Mệnh lệnh của minh chủ: Tru sát tất cả thiên tài có mặt ở Thiên Phạt Sâm! Bao gồm cả thiên tài Kim Dương Quốc." Trong mắt Lãng Tân Nguyệt hiện lên sự khinh miệt, lạnh lùng trả lời Vô Tôn.
Vô Tôn biến sắc, lão ta nhìn xuống các thiên tài Kim Dương Quốc đứng bên dưới, miệng há ra muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng vẫn không thốt được lời nào.
"Vô Tôn đại nhân, chuyện này rốt cuộc là sao?" Sắc mặt Trình Lực đã rất khó coi, hắn siết chặt nắm đấm: "Còn Kim Dương nữa! Trước đó Kim Dương nói chỉ đi một lát sẽ về ngay, nhưng đến giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu, có phải Kim Dương đã biết trước chuyện gì rồi không?"
Vô Tôn liếc nhìn Trình Lực, thản nhiên nói: "Kim Dương công chúa không biết hết mọi chuyện. Chẳng qua là Kim Dương công chúa may mắn, được minh chủ liên minh Tự Do coi trọng, nên ta mới để Kim Dương công chúa rút lui."
"Chuyện này phụ hoàng có biết không?" Trình Lực cắn răng hỏi tiếp.
" Bệ hạ là người nhìn ra trông rộng. Chuyện thành lập hiệp nghị với liên minh Tự Do cũng là do bệ hạ làm chủ."
Vốn dĩ, trong lòng người Kim Dương Quốc còn ôm chút hy vọng, đặc biệt là Trình Lực, hắn vô cùng sùng bái, tôn kính phụ hoàng mình.
Nhưng hôm nay, đám người này lại nói cho hắn biết, phụ hoàng đã từ bỏ hắn?
Không!
Trình Lực siết chặt nắm đấm, gào khàn cả giọng: "Ngươi gạt ta! Ta tốt xấu gì cũng là nhi tử của phụ hoàng, sao phụ hoàng có thể đối xử với ta như vậy được?"
"Tứ hoàng tử điện hạ, bệ hạ cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ. Đây là mệnh lệnh của liên minh Tự Do, chúng ta không thể làm trái."
Lời này đã nói rất rõ, Kim Dương Quốc hiện giờ đã thần phục liên minh Tự Do.
Mệnh lệnh của liên minh Tự Do ban xuống, bọn họ không có lá gan cãi lại.
Thần sắc Tề Linh lãnh lệ: "Nói như vậy, chuyện để chúng ta đến rừng Thiên Phạt này cũng là âm mưu của Kim Dương Quốc và liên minh Tự Do? Miệng thì nói tứ quốc cùng kết minh diệt trừ liên minh Tự Do, đến cuối cùng, chính bản thân Kim Dương Quốc lại làm chi chó săn cho liên minh Tự Do. Đã vậy còn muốn dùng một mẻ lưới bắt hết tất cả thiên tài chư quốc?"
"Không sai!" Vô Tôn không hề phủ nhận: "Hôm nay, Thiên Phạt Sâm này sẽ là mồ chôn của các ngươi. Tuy nhiên, lão phu nể tình các ngươi đều là hoàng tử một nước, ta cho phép các ngươi tự mình kết liễu."
Giọng điệu Vô Tôn cao ngạo, hiển nhiên không thèm để mấy thiên tài các nước này vào mắt.
Người duy nhất khiến Vô Tôn có phần kiêng kỵ là Quỷ Đế. Nhưng lão ta không cho rằng, chỉ dựa vào một mình Quỷ Đế thì có thể đánh thắng được bao nhiêu đây Thần Tôn Giả.
Đây là chuyện không thể nào xảy ra!
Từ đầu chí cuối, Vân Tiêu vẫn luôn đứng cạnh Vân Lạc Phong, che chở nàng trong lòng mình, ánh mắt lãnh khốc thì liếc nhìn về phía đám cường giả Thần Tôn kia, trong đôi mắt ấy đã bắt đầu dâng lên sát khí.