Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1900: Giản An (3)




Edit: Sahara

Giản An hồn xiêu phách lạc, bản thân trở về phòng thế nào cũng không biết.

"An nhi, đã xảy ra chuyện gì?"

Trong phòng, một người phụ nữ thân mặc bố sam nhìn thấy Giản An bước vào, liền vội vàng bỏ kim chỉ trong tay xuống, bước nhanh tới bên cạnh Giản An, mặt đầy lo lắng: "Có phải phụ thân con lại nói với con cái gì không?"

Giọng của mẫu thân rốt cuộc cũng làm Giản An hồi thần lại, nàng ta ngước mặt lên ngây ngốc nhìn người phụ nữ trước mặt.

"Mẹ, chúng ta rời khỏi Giản gia đi, có được không?"

Nàng ta đi tìm Giản Bác Văn, chính là muốn làm Giản Bác Văn thu hồi mệnh lệnh quyến rũ Cơ Cửu Thiên, bởi vì nàng ta không thích Cơ Cửu Thiên, càng sợ chẳng may Cơ Cửu Thiên coi trọng nàng ta, như vậy nàng ta coi như xong.

Vì thế nàng ta mới lấy Kỳ Tô ra làm bia.

Nhưng nàng ta ngàn vạn lần không ngờ Giản Bác Văn lại dùng mạng của mẫu thân để uy hiếp nàng ta.

Đối với Giản An, mẫu thân là người quan trọng nhất trên đời này của nàng ta.

Nói thật, đối với việc làm Kỳ Tô yêu mình, nàng ta không hề nắm chắc một chút nào, nếu không, Giản An đã không nói ra những lời như rời khỏi Giản gia.

Mẫu thân Giản An lập tức biến sắc, trầm mặt xuống mà nói: "An nhi, con lại nói chuyện ngốc nghếch gì vậy? Mẹ không thể nào rời khỏi Giản gia! Nếu phụ thân có lớn tiếng quát mắng, con nghe một chút rồi sẽ qua, đừng làm trái ý phụ thân con!"

Giản An cười khổ.

Nàng ta đã biết từ sớm, mẫu thân tuyệt đối sẽ không chịu rời khỏi Giản gia, nếu bà ấy bỏ xuống được thì đã không cố ý thiết kế gài bẫy phụ thân, còn mang thai con của ông ấy.

Nếu không phải vậy, dựa theo tính cách trông mặt bắt hình dong kia của phụ thân, người có tướng mạo bình thường như mẫu thân làm sao có thể vào Giản phủ.

"An nhi, con đừng chọc cha con tức giận, nếu không có ông ấy thì làm sao có con, lời cha con nói đều đúng, con cứ nghe lời ông ấy là được. Sau này đừng nói mấy lời ngốc nghếch như rời khỏi Giản gia nữa, mẹ sẽ không đi đâu!"

"Mẹ, nếu phụ thân... ông ấy muốn giết mẹ thì sao?" Giản An chung quy vẫn không nhịn được, hỏi câu hỏi này.

Mẫu thân Giản An sửng sốt, rồi lại bật cười mà nói: "Cha con sao có thể giết mẹ? Mẹ tốt xấu gì cũng sinh cho ông ấy một nữ nhi, ông ấy không phải loại người vô tình vô nghĩa!"

"Huống gì....." Mẫu thân Giản An hơi dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Nếu mẹ không làm sai chuyện gì, thì sao cha con lại muốn đánh muốn giết mẹ được? An nhi, con phải nhớ kỹ, trên đời này, nam nhân mới là vương giả. Sau này con gả cho người ta, nhất định phải nghe lời phu quân, tướng công con nói cái gì thì phải nghe cái đó. Dù tướng công con có đánh con, thì khẳng định cũng là do con phạm sai lầm, cho nên con không được đánh trả, có biết không?"

Giản An lại cười khổ, những lời này nàng đã nghe đến thuộc lào. Trên cơ bản, cứ vài tháng thì mẫu thân sẽ lập lại một lần, giống như sợ sau khi nàng gả đi rồi sẽ không nghe lời phu quân vậy.

Mẫu thân Giản An vẫn còn đang tận tình khuyên bảo: "Những gì mẹ nói, con nhất định phải nhớ kỹ! Nếu như con ngang bướng, phu quân con sẽ không thích. Lỡ như bị phu quân hưu bỏ, con sẽ bị mọi người nhục mạ chỉ trích. Cha con cũng sẽ mất hết thể diện."

Trong cảm nhận của mẫu thân Giản An, một khi nữ tử bị phu quân hưu bỏ, vậy vấn đề khẳng định nằm ở trên người nữ tử. Nếu không, tại sao vô duyên vô cớ người ta lại thôi ngươi?

Giản An cũng biết tính tình mẫu thân mình, nên không nhiều lời làm gì, chỉ nói đơn giản: "Mẹ, con biết rồi, con sẽ nghe lời phụ thân!"

________

Sương phòng.

Vân Lạc Phong ngồi cạnh bàn, Kỳ Tô rót cho nàng chung trà, rồi mới ngồi xuống đối diện nàng.

"Kỳ Tô!" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, sau đó đặt chung trà xuống, nhàn nhạt mở miệng nói: "Ngươi cảm thấy, lời của Giản An có bao nhiêu độ đáng tin?"

Giản An nói qua một thời gian nữa Cơ Cửu Thiên sẽ trở về!

Nhưng mà.....

Nàng biết, với tính cách của Cơ Cửu Thiên, hắn tuyệt đối sẽ không để mặc Giản gia an bày.

Nghe vậy, Kỳ Tô gãi gãi đầu: "Ta cũng không biết, lần cuối cùng gặp Giản An cũng đã là chuyện cách đây nhiều năm. Khi đó ta gặp chút phiền phức, cô ta đã giúp ta! Năm đó Giản An bất quá chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, là độ tuổi hồn nhiên không biết gì. Nhưng mà hiện tại.... Ta thật sự không hiểu cô ấy cho lắm!"