Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1890: Tận thế của Cầm phi (11)




Edit: Sahara

"Không biết gì cả?"

Mộc Trấn Thiên khẽ nheo hai mắt, chậm rãi duỗi tay, lấy ra một bức tranh cuộn tròn.

Trong tranh vẽ một người thiếu nữ, nhưng thiếu nữ kia lại đứng giữa vạn lưỡi gươm, đang quỳ xuống xin tha.

Mà đứng trước người thiếu nữ kia là một đứa bé trai, nó đang chống nạnh, kiêu căng ngạo mạn nhận quỳ bái của người thiếu nữ.

Hiển nhiên, thiếu nữ kia chính là Mộc Tuyết Hinh, còn đứa bé trai chính là tiểu hoàng tử.

Chỉ là một đứa bé mà đã có tâm tư đã ác độc như vậy, Cầm phi còn nói nó không biết gì?

Cầm phi nhìn thấy nội dung trong tranh, thần sắc càng thêm kinh hoảng: "Hoàng thượng, nhất định là có kẻ vu oan hãm hại, hoàng nhi vốn ngây thơ đơn thuần, làm sao có thể muốn giết tứ công chúa?"

Nào ngờ, tiểu hoàng tử lại chẳng chịu phối hợp với Cầm phi, nó dứt tay Cầm phi ra, hung hăng trừng mắt nhìn thiếu nữ trong tranh.

"Ta là nhi tử của phụ hoàng, ả chỉ là một nữ nhi, dựa vào đâu mà dám bá chiếm yêu thương của phụ hoàng chứ? Chỉ có ta mới xứng được phụ hoàng sủng ái! Còn ả chỉ có thể bị ta dẫm dưới chân."

Cầm phi thất kinh hồn vía, muốn bịt miệng tiểu hoàng tử lại, đáng tiếc là đã muộn, tiểu hoàng tử đã nói hết những lời không nên nói.

Mộc Trấn Thiên nheo mắt, trong con ngươi bốc lên lửa giận: "Những lời này là ai dạy ngươi nói?"

Hoàng đế làm như lơ đãng hỏi.

Mà tiểu hoàng tử cũng rất phối hợp trả lời: "Là mẫu phi nói với hoàng nhi! Mẫu phi nói, chỉ có nhi tử mới có thể kế thừa ngai vàng, nữ nhi sớm muộn gì cũng phải gả cho người khác, một khi gả rồi thì cũng như bát nước hất đi, không còn là người hoàng gia chúng ta nữa!"

"Tốt! Rất tốt!" Mộc Trấn Thiên giận quá hóa cười: "Ngươi dạy con rất tốt! May mà ngươi không có sinh con cho trẫm, bằng không, con cái của trẫm đều bị ngươi hủy hoại hết rồi!"

"Ngươi nói nó vô tội? Vậy Mộc nhi của trẫm thì có tội? Ngươi cùng người đàn ông khác sinh ra nghiệt chủng, để trẫm nuôi con thay các ngươi nhiều năm trời, vậy mà còn không biết xấu hổ muốn giết con gái trẫm. Trẫm há có thể tha cho mẹ con các ngươi?"

"Hơn nữa, đừng tưởng trẫm không biết, tam hoàng tử Thiên Tề Quốc kia chính là muốn mưu đoạt giang sơn của trẫm, cho nên hắn mới thông gian cùng  ngươi, còn muốn để con trai các ngươi lên làm hoàng đế Lưu Phong Quốc. Chờ khi con trai các ngươi đăng cơ, hắn sẽ lập tức thay triều đổi họ."

Mộc Trấn Thiên càng nói càng giận: "Tuy nhiên, trẫm tạm thời sẽ không trị tội các ngươi, ngày mai, sau khi lâm triều mới quyết định nên xử các ngươi thế nào!"

Hoàng đế không phải không trị tội, mà là cần thương nghị cùng chúng đại thần. Không cần biết kết quả thương nghị ra sao, đều có thể khẳng định kết cục của Cầm phi là tuyệt đối vô cùng thê thảm.

Nghĩ đến kết cục của mình, hai chân Cầm phi nhũn ra, té ngã xuống đất, trong mắt đầy thống khổ.

Mộc Trấn Thiên không thèm nhìn Cầm phi thêm nữa, phất tay áo bỏ đi. Trong đêm đen chỉ còn lại duy nhất tiếng khóc thảm thiết của Cầm phi.

"Hoàng nhi, là mẫu phi hại con!" Cầm phi vô cùng thống khổ: "Nếu không phải mẫu phi dễ dàng tin người, thì phụ thân con đã không biến thành người khác."

Người nọ đã nói sẽ giúp bà ta trở thành nữ nhân tôn quý nhất Lưu Phong Quốc, nhưng hiện giờ bà ta chịu đủ mọi khổ sở, mà người nọ thì không thấy bóng dáng đâu.

"Người nói bậy, người đừng gạt ta, ta là con của phụ hoàng, không phải là con của người khác!" Tiểu hoàng tử tức giận nhảy dựng lên, nắm đấm nhỏ hung hăng đánh lên người Cầm phi: "Người mau đi tìm phụ hoàng, nói cho phụ hoàng biết, ta là con của phụ hoàng!"

"Hoàng nhi?" Cầm phi không dám tin mà ngước mặt lên, dường như không ngờ tới, đứa trẻ ngang ngược thô bạo, lục thân không nhận này chính là con ruột của mình.

Thực tế thì Cầm phi đã sớm biết bản tính lục thân không nhận của tiểu hoàng tử từ lâu, bởi vì trước đó tiểu hoàng tử còn ngày ngóng đêm trông Mộc Trấn Thiên mau chết để kế thừa ngai vàng.