Edit: Sahara
Huống hồ.....
Nàng cũng nhớ Kỳ Tô.
Liễu Nguyệt thấy Mộc Tuyết Hinh không có phản ứng gì liền cắn chặt răng: "Công chúa, ta thấy quan hệ giữa nữ tử kia và Kỳ Tô không hề bình thường!"
Không bình thường?
Đương nhiên không bình thường!
Người đó là sư phụ Kỳ Linh, còn giúp Kỳ Linh có thể tu luyện, quan hệ có thể bình thường à?
Mộc Tuyết Hinh nhíu mày, sầm mặt lại: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
"Công chúa, ngài và nhị công tử Kỳ gia có hôn ước, nhưng bây giờ hắn lại ở bên cô gái khác, ngài có thể chịu đựng được à? Ta cảm thấy Kỳ Tô rất thích cô gái kia!"
Sắc mặt Mộc Tuyết Hinh càng thêm khó coi.
Đương nhiên, người nàng khó chịu là Liễu Nguyệt, không phải Vân Lạc Phong.
"Liễu đại tiểu thư, có phải ngươi xen vào nhiều chuyện quá rồi không? Người bên cạnh Kỳ Tô là ai mà ngươi cũng để ý? Hay là nói.... Ngươi thích Kỳ Tô?"
Khóe miệng Mộc Tuyết Hinh cong lên độ cong châm chọc, lạnh lùng nhìn Liễu Nguyệt.
Liễu Nguyệt rũ mi mắt: "Công chúa, ta chỉ suy nghĩ cho ngài, không có tư tâm! Bởi vì ta cảm thấy.... Chỉ có công chúa mới xứng đôi với Kỳ Tô."
Dù hiện tại Kỳ Tô đã bị đuổi khỏi Kỳ gia thì sao?
Kỳ Tô lớn lên tuấn mỹ, thiên phú lại cao, chỉ điểm này đã đủ thu hút ánh mắt của nữ tử.
Mà Liễu Nguyệt, năm đó đã sớm thích Kỳ Tô, cho đến nay vẫn không thay đổi.
Trước kia, bên cạnh Kỳ Tô là công chúa chúa, ngoại trừ hâm mộ ra thì nàng không có cảm xúc gì khác, dù có yêu thích Kỳ Tô cũng chỉ lặng lẽ đứng nhìn từ xa.
Thế nhưng.....
Công chúa thì cũng thôi đi, ả nữ nhân kia là thứ gì chứ? Dựa vào đâu mà bá chiếm vị trí bên cạnh Kỳ Tô?
Chỉ tiếc là cả huynh muội Tiêu gia cũng thua thiệt trong tay ả ta, Liễu Nguyệt nàng đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tính tới tính lui, cảm thấy biện pháp tốt nhất là nói cho công chúa biết chuyện này, mượn tay công chúa diệt trừ ả kia.
Nhưng làm Liễu Nguyệt bất ngờ chính là, công chúa lại có thái độ rất thờ ơ.
Chẳng lẽ công chúa không thích Kỳ Tô?
Mặc kệ Liễu Nguyệt có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, lại càng không dám hỏi Mộc Tuyết Hinh, chỉ có thể căm giận nhìn Mộc Tuyết Hinh bỏ đi.
______ ___ ___
Kỳ gia.
Trong Tây viện rách nát hẻo lánh, Kỳ Chính bị đánh đến nửa sống nửa chết nằm trên giường, mãi cho đến khi người của Vân Lạc Phong đã đi, ông ta mới mở mắt ra, trong đôi mắt kia ngập tràn sát khí hung ác.
"Kỳ Tô, một ngày nào đó, ta sẽ bắt các ngươi chết không chỗ chôn!"
Nếu để người không biết nghe thấy, chắc sẽ tưởng Kỳ Tô là kẻ thù không đội trời chung của ông ta, tuyệt đối sẽ không nghĩ Kỳ Tô là con ruột Kỳ Chính.
"Tướng công!"
Giản Phỉ Phỉ ngồi ở đầu giường, đầu tóc tán loạn như mụ điên, trên mặt toàn là dấu móng tay cào, hốc mắt đỏ bừng, thân thể mềm yếu khẽ run rẩy, nhìn thấy mà thương.
Nhưng tiền đề là phải ngó lơ gương mặt của bà ta.
Dung mạo xinh đẹp trước đó của Giản Phỉ Phỉ tự nhiên có thể lấy lòng nam nhân, nhưng lúc này bà ta trông giống như mụ điên, làm sao khơi lên được dục vọng của nam nhân?
"Phỉ Phỉ..." Trong mắt Kỳ Chính không có vẻ đau lòng, chỉ có chút áy náy: "Chuyện này là ta liên lụy đến nàng, nàng yên tâm, sau này ta nhất định bắt trói bọn chúng lại để nàng trút giận."
Giản Phỉ Phỉ lắc lắc đầu: "Thiếp không muốn báo thù, cũng không cần trút giận, thiếp chỉ cầu mong tướng công bình an, điều này quan trọng hơn tất cả."
Lời này càng làm Kỳ Chính áy náy hơn, ông ta thật không hiểu một nữ nhân tốt như Giản Phỉ Phỉ vậy, sao đám người kia lại có thể đành lòng tổn thương bà ta?
"Phỉ Phỉ, đợi Cầm phi biết chuyện, nhất định sẽ đến báo thù cho chúng ta! Có điều, chắc hiện giờ Cầm phi còn đang bận đối phó Mộc Tuyết Hinh, cho nên chưa thể làm chủ cho chúng ta trong lúc này." Kỳ Chính an ủi Giản Phỉ Phỉ: "Đợi Cầm phi xong việc, nhất định sẽ bắt bọn chúng trả giá đắc! Ta biết nàng lương thiện không muốn báo thù, nhưng đối với hạng người này không cần phải lưu tình."