Edit: Sahara
Từng chiêu thức của Kỳ Chính luôn nhắm vào chỗ yếu của đối phương, nếu đổi thành người thường, chắc chắn không chết cũng trọng thương.
Nhưng Vân Dực là con rối!
Thân là con rối không có sinh mệnh, tất cả cũng không tồn tại cái gọi là tử huyệt.
Rầm!
Kỳ Chính đánh một quyền vào vị trí tim Vân Dực, lúc đánh trúng mục tiêu, tay ông ta đột ngột tăng thêm lực, một cổ linh khí từ người ông ta lập tức xông vào tim Vân Dực.
Kỳ Chính mỉm cười đắc thắng.
Tiểu tử này có phải kẻ ngốc hay không? Ngay cả tim mình cũng không biết bảo vệ. Nếu tim bị đánh trúng, chắc chắn phải chết.
Thế nhưng, nụ cười của Kỳ Chính rất nhanh đã hóa đá.
Bởi vì một tay Vân Dực bắt lấy cánh tay ông ta, rồi nâng tay còn lại lên, tích tắc sau đó, một cổ lực lượng cường đại đánh mạnh vào lòng ngực Kỳ Chính, cả người ông ta lập tức bay ngược ra ngoài.
"Sao có thể?"
Ông ta rõ ràng đã đánh trúng tim tiểu tử này, sao hắn ta vẫn có thể bình yên vô sự?
Không cho Kỳ Chính có thời gian nghĩ thông suốt, Vân Dực một lần nữa vọt tới trước mặt Kỳ Chính.
Vân Dực bóp lấy cổ Kỳ Chính, nâng ông ta lên cao, rồi lại hung hăng quăng xuống.
Một tiếng đùng vang lên thật lớn, mặt đất sụp xuống, tạo thành một cái hố to.
Động tác Vân Dực quá nhanh, nhanh đến độ Kỳ Chính không kịp phản ứng, chờ ông ta kịp nhận ra thì xương cốt toàn thân đau đớn không thôi, lúc này ông ta mới bị cơn đau giúp hoàn hồn lại.
Mình.... Bị đánh bại?
Không thể nào!
Bản thân mình là cường giả vô địch cảnh giới Thần Linh, sao có thể bại trận?
Mà Vân Dực hiển nhiên không có ý định bỏ qua cho Kỳ Chính chỉ vì ông ta đã bại trận.
Vân Dực là con rối, hắn trung thành tuyệt đối với mệnh lệnh của Vân Lạc Phong.
Chủ tử lệnh hắn đánh Kỳ Chính, chỉ cần chủ tử chưa kiu dừng thì hắn còn tiếp tục đánh.
Vì thế.....
Kỳ Chính đau đớn khắp người, cảm giác đau đớn còn chưa kịp vơi đi thì Vân Dực lại vọt tới trước mặt ông ta lần nữa, hắn phóng lên cao rồi đáp xuống, chân Vân Dực vừa hay dẫm lên người Kỳ Chính.
Tiếp theo....
Phụt!
Kỳ Chính nôn máu, hôn mê bất tỉnh.
Ở cảnh giới Thần Linh, Kỳ Chính đúng là rất mạnh, chỉ tiếc đối thủ ông ta gặp phải lại là một con rối.
Lại thêm ông ta chủ quan khinh địch nên càng bị thương nặng hơn.
Thử nghĩ mà xem, cùng một cảnh giới, một người bằng xương bằng thịt, biết đau đớn, bị thương nặng rồi liền mất khả năng chiến đấu, thậm chí có thể mất mạng, còn một người khác thì bất tử bất diệt, không đau đớn, không bị thương tổn, vậy còn đánh thế nào được?
Chính xác là không có gì để so sánh!
Kỳ Mặc, Kỳ Nhạc đều kinh ngạc há hốc mồm, cả người không ngừng run rẩy.
Phụ thân bị đánh bại?
Chuyện này.... Sao có thể xảy ra?
So với huynh muội Kỳ Mặc, Giản Phỉ Phỉ hét lên một tiếng rồi lao vọt tới bên cạnh Kỳ Chính, khóc rống lên: "Tướng công, chàng không thể có việc gì được! Chàng ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện được!"
Ngươi có chuyện gì thì ta biết phải làm sao? Ai sẽ chống lưng cho ta? Ta lấy gì tiếp tục tác oai tác quái?
Câu cuối cùng, Giản Phỉ Phỉ tất nhiên chỉ dám nói thầm trong lòng.
Bởi vì bà ta không biết Kỳ Chính hôn mê bất tỉnh thật hay là chỉ giả vờ mà thôi....
Vân Lạc Phong quay đầu đi, nhìn Kỳ Tô: "Không phải ngươi muốn trút giận cho mẫu thân ngươi sao?"
Lần này, Kỳ Tô rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, ánh mắt hắn nhìn Giản Phỉ Phỉ quả thật có thể dùng hình ảnh lưỡi dao sắc bén mà hình dung.
"Bà cảm thấy mẫu thân ta nên tạ tội với bà?" Khuôn mặt Kỳ Tô bị bao phủ bởi một tầng băng lạnh: "Kỳ gia to lớn như vậy, lại có thể khiến mẫu thân ta đói đến mức không đủ dinh dưỡng?"
Mặt Kỳ Mặc biến sắc, hắn ta phẫn nộ nhìn Kỳ Tô: "Kỳ Tô, ngươi cấu kết với người ngoài, đả thương phụ thân, mưu đồ chiếm đoạt gia sản Kỳ gia, tội đáng chết vạn lần!"
"Mưu đoạt gia sản Kỳ gia?" Kỳ Tô cười phá lên: "Kỳ gia vốn dĩ là của ta! Là lũ súc sinh vô sỉ các ngươi chiếm đoạt đồ của sư phụ ta để lại cho ta! Bây giờ còn dám mạnh miệng nói ta mưu đồ chiếm đoạt gia sản Kỳ gia? Ta chỉ lấy lại những thứ thuộc về ta mà thôi!"