Edit: Sahara
"Yêu cầu này ta có thể thuyết phục Kỳ Tô đồng ý với ngài."
Vân Lạc Phong không nói tự mình đồng ý, mà đẩy hết mọi việc lên đầu Kỳ Tô.
Bởi vì nàng chưa muốn để người khác biết con rối là do nàng làm ra.
Còn về nguyên nhân tại sao Tề lão nhị yêu cầu như vậy.....
Vân Lạc Phong không muốn hỏi.
Bất luận là ai cũng đều muốn giữ chút bí mật cho riêng mình, huống chi Tề lão nhị còn đến từ hoàng tộc, những chuyện bí mật trong đó, nàng tất nhiên không muốn biết.
"Công tử! Công tử!"
Ngay lúc này, đột nhiên có một giọng nói hốt hoảng truyền tới.
Kỳ Tô nhanh chóng đứng lên, tiếp theo là một tiếng rầm, cửa phòng bị đẩy mở ra, Triệu thúc thất tha thất thỉu chạy vào.
"Công tử, đại sự không ổn, gia chủ mang theo người Kỳ gia đến, hơn nữa, đúng lúc tiểu thư đến dược đường, nên đã bị mấy người Kỳ gia kia bắt, nói là muốn đưa cho Tiền lão gia làm thiếp."
"Cái gì?"
Chân Kỳ Tô lảo đảo, thiếu chút đã không thể đứng vững được, hắn quay đầu lại, chắp tay với Tề lão nhị: "Tề nhị gia, ta còn có việc, xin cáo từ trước!"
Nói xong, Kỳ Tô vội chạy ra khỏi phòng nhanh như cơn gió.
Tề lão nhị nhíu nhíu mày: "Kỳ gia này đúng là vô cớ gây sự! Ta vừa mới bàn xong hiệp nghị với Kỳ Tô, ngay thời điểm này, quyết không thể để Kỳ Tô bị Kỳ gia hủy hoại được! Người đâu, mau theo ta đến dược đường Kỳ gia!"
Hắn muốn xem thử, Kỳ gia này làm thế nào khinh người quá đáng!
__________
Bên ngoài dược đường, đám đông bu đen bu đỏ.
Kỳ Mặc xông thẳng vào dược đường, kéo Kỳ Linh đang trốn sau quầy ra, tát mạnh một cái lên khuôn mặt đáng yêu của cô bé.
Kỳ Linh bị đánh đến ngây ngốc, đôi mắt vô tội ngân ngấn nước mắt, cả người run lên bần bật, cắn chặt môi không dám kêu một tiếng.
"Tiện nha đầu, còn dám trốn? Thứ phế vật như ngươi, Kỳ gia nuôi dưỡng ngươi nhiều năm, vậy mà bây giờ ngươi lại vong ân phụ nghĩa!" Kỳ Mặc hung hăng nắm tóc Kỳ Linh, kéo cô bé từ trong dược đường ra ngoài.
"Tiểu thư!"
Thuộc hạ Kỳ Tô muốn tiến tới ngăn cản, nhưng những cao thủ do Kỳ gia mang tới đã chặn đường họ.
Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu thư bị Kỳ Mặc kéo đi.
Kỳ Chính lạnh lùng đứng ngoài cửa nhìn, vẻ mặt vô tình, giống như người Kỳ Mặc đang ngược đãi không phải là con gái ruột của ông ta vậy.
"Các vị!" Kỳ Chính liếc ánh mắt khinh bỉ nhìn bá tánh đang vây xem, khẽ ho hai cái, nói: "Kỳ Linh tuy là con gái ta, nhưng nó còn nhỏ lại không lo học tập, chiếu lý phải chịu giáo huấn! Các người đừng thấy nó mới năm tuổi, ấy vậy mà đã học được cách quyến rũ đàn ông rồi. Bây giờ tên đàn ông kia đã tìm tới cửa, ta bất đắc dĩ lắm mới phải bắt nó về."
Kỳ Chính lắc lắc đầu, dáng vẻ vô cùng bất đắc dĩ.
Tục ngữ nói, chuyện xấu không truyền ra ngoài, đừng nói là Kỳ Linh vốn không làm ra chuyện này, dù Kỳ Linh có làm thật thì ông ta cũng không nên nói thế, như vậy có khác gì tự làm mất mặt Kỳ gia?
Kỳ Linh vô cùng uất ức, nước mắt từng giọt từng giọt cứ nối tiếp nhau rơi.
"Con... Con không có...."
Lúc đầu Kỳ Mặc còn chưa hiểu dụng ý của Kỳ Chính khi nói những lời này, chờ sau khi Kỳ Linh chổi bỏ lời Kỳ Chính, hắn mới giật mình chợt hiểu, xong lập tức ấn mạnh đầu Kỳ Linh vào tường.
"Tiện nha đầu, ngươi còn dám chối? Ta thân là huynh trưởng của ngươi, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ ngươi thật tốt! Xem ngươi còn dám làm mất mặt Kỳ gia nữa hay không?"
Một cái đập đầu này làm cho đầu Kỳ Linh trong nháy mắt chảy máu không ngừng, sắc mặt cô bé tái nhợt, cả người càng thêm run rẩy.