Edit: Quỳnh Lê.
Chợt, tầm mắt nàng chậm rãi nhìn về hướng hạt giống Long Tiên Thụ nhàn nhạt nói: "Long Tiên Thụ này yêu cầu phải dùng nước tiểu của Tổ Long mới có thể đủ sinh trưởng, cũng may Vân Tiêu để Tiểu Trùng Trùng ở
bên người ta, bằng không, phải đợi thật lâu thì Long Tiên Thụ mới trưởng thành......"
Dứt lời, Vân Lạc Phong đi về hướng Tiểu Trùng Trùng đang chơi đùa với Nãi Trà, liền xách nó lại.
"Đi tiểu."
"Cái gì?" Tiểu Trùng Trùng mở to đôi mắt mông lung, không rõ nguyên nhân nhìn Vân Lạc Phong.
"Viên Long Tiên Thụ này yêu cầu phải dùng nước tiểu của Tổ Long mới có thể nẩy mầm, hiện tại ngươi đi tiểu cho ta."
"Nhưng......" Tiểu Trùng Trùng run một chút, "Nước tiểu không ra thì phải làm sao bây giờ?"
Vân Lạc Phong cười.
Nhìn thấy nàng tươi cười, toàn bộ thân mình Tiểu Trùng Trùng đều đánh cái rùng mình.
"Hiện tại ta cần nước tiểu, ngươi đừng có mà xằng bậy."
Tiểu Trùng Trùng rất hoảng sợ, hắn không bao giờ quên ngày trước nữ nhân này một lời không hợp liền muốn đem nó để nướng ăn. Cho nên nội tâm của hắn luôn sợ hãi đối với Vân Lạc Phong.
Bây giờ hắn không rảnh để lo chuyện khác liền nhảy xuống từ tay nàng, đứng ở bên cạnh Long Tiên Thụ, nghẹn bức ra vài giọt nước tiểu......
Không sai, chỉ có vài giọt mà thôi.
Nước tiểu của Rồng tuy là dơ bẩn nhưng đối với con người là hết sức trân quý.
Nói chung toàn thân Rồng đều là bảo vật, đến cả phân Rồng cũng có thể đuổi được linh thú.
Bởi vậy có thể thấy được nước tiểu của Rồng quý báu cỡ nào......
"Được chưa?"
Sau khi Tiểu Trùng Trùng hoàn thành nhiệm vụ liền bò tới bên cạnh Vân Lạc Phong, vẻ mặt ủy khuất.
"Chỉ có nhiêu đó thôi sao?" Vân Lạc Phong nhướng mày, hỏi.
Tiểu Trùng Trùng rất nghẹn khuất nói: "Ngươi cho rằng Long tộc chúng ta so với con người giống nhau sao? Nước tiểu của chúng ta cũng chỉ có bao nhiêu đây, hơn nữa vẫn là do ta bức ra."
Vốn Vân Lạc Phong muốn thêm lại bỗng nhiên phát hiện Long Tiên Thụ trong đất bắt đầu nẩy mầm.
Mầm chỉ nhỏ như hạt đậu nhưng lại đủ làm người khác kích động.
"Tỷ thành công, chúng ta thành công, rốt cuộc Long Tiên Thụ cũng nẩy mầm!" Tiểu Mạch kích động đỏ bừng đầy mặt chỉ thiếu chút nhảy dựng lên, "Ngàn vạn năm qua, đều không có ai có thể trồng thành công Long
Tiên Thụ, hiện tại chúng ta lại trồng được, đáng tiếc chính là nước tiểu của Tiểu Trùng Trùng quá ít, nếu nhiều thì cũng không chỉ phát triển giống như thế"
Vân Lạc Phong nhẹ vỗ cằm: "Tiểu Mạch, về sau nhiệm vụ tưới cây Long Tiên Thụ giao cho đệ, phải nhớ là mỗi ngày tưới một lần."
Nếu Tiểu Trùng Trùng là con người thì đảm bảo giờ khắc này, sắc mặt của nó đã đen như đáy nồi.
Ngay cả như vậy, cũng có thể cảm nhận được oán niệm tràn đầy trong lòng nó.
"Chủ mẫu, ngươi thật là đủ tàn nhẫn!"
Đột nhiên nó cảm thấy điều sai nhất trong cuộc đời của nó chính là đã đi theo Vân Tiêu rời khỏi Táng Thần Sơn.
Nếu còn ở Táng Thần Sơn, hắn sẽ không thê thảm như thế này......
......
Thời gian một tháng đến rất nhanh.
Phảng phất chỉ trong chớp mắt, cũng đến thời gian ước định của Kỳ Tô và Kỳ gia.
Từ sau khi Kỳ Mặc đến thì trong khoảng một tháng này cũng chưa từng đến một lần, giống như đã biết chắc Kỳ Tô nhất định sẽ thua!
Mặc dù hắn không đến nhưng những động tĩnh gần đây của thành trấn vẫn được truyền vào tai của người Kỳ gia.
Đế thành.
So sánh với thành trấn của Kỳ Tô ở thì có vẻ cực kỳ xa hoa.
Dù gì nơi này cũng là thành trì của hoàng thất!
Bên trong Kỳ gia, nam nhân trung niên với khuôn mặt lạnh lùng, hắn nắm chặt tay, ánh mắt sắc bén có tia phẫn nộ.
"Ngươi nói sao, hai ngày sau Kỳ Tô sẽ mở bán linh dịch?"