Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1786: Bạch Linh* (một)




*Bạch Linh là mẹ của Vân Lạc Phong, được tác giả viết qua là đã chết trên chiến trường.

Edit: Quỳnh Lê.

So với thị trấn ồn ào, ầm ĩ thì ngôi nhà này lại vô cùng yên tĩnh.

Nữ tử trên giường chậm rãi mở đôi mắt, lọt vào tầm mắt nàng là một nơi xa lạ.

Nàng xoa huyệt Thái Dương đau đớn, lông mày nhẹ nhàng nhăn lại: “Ta nhớ mình đã ngất ở trong cỏ nhưng vì sao bây giờ lại ở chỗ này?”

“Tỷ.”

Trong linh hồn truyền đến thanh âm ngây ngô của Tiểu Mạch: “Vốn dĩ đệ đã đem tỷ đi sau khi tỷ ngất xỉu ai ngờ lúc ấy lại có người đến, vì người ở nơi đây khác với Thất Châu Đại Lục rất có khả năng bọn họ sẽ phát

hiện ra thân phận chân chính của đệ, vì vậy sau khi đệ cảm nhận được những người này không có địch ý nên đệ đã vào lại Không Gian Thần Điển.”

Nếu thân phận của Tiểu Mạch bị phát hiện thì tất nhiên Y Học Thần Điển cũng sẽ bị bại lộ trước mặt người khác, đây mới là nguyên nhân mà Tiểu Mạch lựa chọn trốn đi.

“Bất quá……” Tiểu Mạch dừng một chút, tiếp tục nói, “Vừa rồi đệ có nghe lén những người đó nói chuyện, càng nghe càng cảm thấy sư phụ của nam nhân kia…… Lớn lên rất giống tỷ.”

Trái tim Vân Lạc Phong run lên: “Rất giống ta sao?”

Tiểu Mạch trầm mặc, suy nghĩ một lúc mới hỏi: “Vì thế ta mới hỏi tỷ, tỷ chắc chắn là Bạch Linh đã chết sao? Ta nghe bọn họ nói về nữ tử kia……là nàng đến từ một mảnh đại lục khác, tại chiến trường trong lúc vô ý

mở ra mảnh không gian này, sau đó bị cuốn vào trong.”

Nguyên nhân vì Bạch Linh và Vân Dương cũng gặp nguy hiểm ở chiến trường nên Tiểu Mạch mói có suy nghĩ này.

Vân Lạc Phong lắc đầu: “Nếu nàng ấy là mẫu thân của ta, thì hài cốt của bọn họ nằm ở phần mộ của Vân gia là như thế nào? Nếu nàng không chết thì gia gia khẳng định sẽ biết, cũng bởi vì phát hiện ra thi cốt của bọn

họ nên mới kết luận rằng Bạch Linh đã chết.”

“Có lẽ…… Là do đệ nghĩ nhiều.” Tiểu Mạch bất đắc dĩ nói.

Đúng lúc này cửa phòng bị mở ra, một nữ tử từ ngoài cửa đi đến, sau khi thấy Vân Lạc Phong đã tỉnh thì không khách khí nói: “Ngươi đã tỉnh? Nếu thân thể đã không có vấn đề thì có thể rời đi.”

“Thơ Vũ!”

Sau khi lời của nữ tử vừa dứt liền có thanh âm bất mãn của thiếu niên truyền đến.

“Thân thể của vị cô nương này vừa mới khôi phục, ngươi lại đuổi nàng đi. Đây là đãi khách sao?”

Sắc mặt Thơ Vũ hơi đổi, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía Vân Lạc Phong.

Nhìn thấy nữ nhân này mang bộ dạng địch ý với mình, Vân Lạc Phong có chút không hiểu, mình đã đắc tội với nàng ấy sao?

“Cô nương, ngươi có việc gì gấp không?”

Thiếu niên chậm rãi đi về phía Vân Lạc Phong, trên khuôn mặt tuấn mĩ nở nụ cười thẹn thùng.

“Nếu ngươi không có để ý thì có thể ở lại đây một thời gian để tĩnh dưỡng thân thể cho tốt.”

Bình thường, nhất định Vân Lạc Phong sẽ từ chối lời đề nghị của thiếu niên.

Nhưng hiện tại, đối với mảnh đại lục xa lạ này, nàng không quen thuộc.

“Công tử……”

Thơ Vũ cắn chặt môi muốn nói lại bị ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên quét tới đánh gãy lời nói của nàng.

Nàng chỉ có thể đè một bụng ủy khuất ở trong lòng, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.

“Cô nương,” thiếu niên không để ý đến Thơ Vũ, chuyển qua Vân Lạc Phong, “Ta tên là Kỳ Tô, không biết tên của cô nương là gì?”

Vân Lạc Phong cong khóe môi: “Vân Lạc Phong.”

“Lạc Phong cô nương, hiện tại ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, nếu có chuyện gì thì cứ đến đại sảnh tìm ta.” Kỳ Tô hơi mỉm cười, sau đó nhìn Thơ Vũ, “Thơ Vũ đi thôi.”