Edit: Sahara
"Vân Tiêu, ta muốn ngày mai xuất phát đi tìm Cơ Cửu Thiên!"
Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc: "Có lẽ hắn ta biết được chút gì đó."
"Được!"
Vân Tiêu mỉm cười: "Ta đi cùng nàng."
Hắn chưa bao giờ nói lời dư thừa.
Một câu ta đi cùng nàng đã đủ rồi.
________
Tây Châu Học Viện, canh tuần nghiêm ngặt.
Học sinh trong học viện đều không biết ra xảy ra chuyện gì, chỉ cảm giác được gần đây Tây Châu Học Viện không được yên bình.
Đúng lúc này, một tiếng kinh hô truyền đến, nháy mắt đã thu hút sự chú ý của mọi người.
"Các ngươi nhìn xem, không ngờ trong học viện chúng ta lại có người đẹp đến như vậy."
Mọi người nương theo giọng nói kia nhìn lại, tích tắc sau đó, ai nấy cũng đều hít sâu một hơi.
Từ xa, một đôi tuấn nam mỹ nữ đang đi đến, cả hai như bước ra từ trong tranh, thật hài hòa, cũng thật xứng đôi.
Nữ tử một thân bạch y, phiêu nhiên tựa tuyết, khuynh quốc khuynh thành, không gì sánh bằng.
Nam nhân tuấn mỹ lãnh khốc, mắt sắc như ưng, chỉ khi nhìn nữ tử bên cạnh mới tràn ngập nhu tình.
Ngay thời khắc này, trong lòng mọi người chỉ xuất hiện bốn chữ: Duyên trời tác hợp!
Một đôi bích nhân đẹp như vậy, chắc là rất ân ái, trong mắt người này hẳn cũng chỉ có người kia.
"Bọn họ có lai lịch thế nào? Sao trước giờ ta chưa từng gặp qua bọn họ?" Một nữ tử nhìn Vân Tiêu bằng đôi mắt bắn đầy hoa đào.
Trong lòng nàng ta có chút hâm mộ vị cô nương đi bên cạnh nam nhân kia.
Nếu nam nhân kia mà nhìn nàng ta bằng ánh mắt dịu dàng như thế, bảo nàng ta chết, nàng ta cũng bằng lòng.
"Không biết! Hay là ngươi đi hỏi thử đi!"
Một nữ tử khác cũng mắt đầy hoa đào, xúi giục nữ tử kia.
"Thôi bỏ đi, không thấy người ta đã có thê tử rồi sao? Thê tử người ta còn đẹp như vậy, ta việc gì phải tự chuốc nhục vào mình?"
Nữ tử này quả thật là rất tự hiểu lấy mình.
Nàng ta hâm mộ Vân Tiêu, nhưng cũng rất thông minh biết không nên tiếp cận, bằng không, chỉ e là tự làm bản thân xấu hổ.
Đương nhiên, không phải người nào cũng thông minh được như nàng ta. Chỉ thấy từ trong đám đông có một nữ tử mặc một bộ y phục màu lục bước đến.
Nữ tử lục y này như nhược liễu đón gió, mắt đầy nhu tình, hai má ửng hồng, mặt e lệ đi đến trước mặt Vân Tiêu.
"Vị công tử này là tân sinh học viện mới tuyển nam nay phải không? Nếu huynh có điều gì không biết thì cứ hỏi ta, ta có thể....."
Vân Tiêu nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái, trực tiếp đi lướt qua nàng ta.
Nữ tử lục y kia trợn tròn mắt, dù nàng ta không xinh đẹp bằng thê tử nam nhân này, nhưng tốt xấu gì cũng đứng trên bảng xếp hạng thập đại mỹ nhân của học viện. Vậy mà hắn lại trực tiếp làm lơ nàng ta như thế sao?
Chẳng lẽ.... Hắn không nhìn thấy nàng ta?
Nhất định là như vậy!
"Âu Lan, ngươi không nhìn thấy ánh mắt nam nhân kia chỉ nhìn thê tử của y sao? Ngươi hà tất tự rước nhục vào mình?"
Trong đám đông vang lên giọng nói khinh miệt.
Âu Lan tức đến dậm chân, trừng mắt nhìn người vừa lên tiếng: "Trương Hạ, đừng tưởng là ta không biết ngươi cũng để ý đến nam nhân kia. Từ nhỏ đến lớn, phàm là thứ ta thích thì ngươi đều muốn giành với ta, bây giờ ngươi đang muốn làm ta nhường cho ngươi, đúng không?"
"Nhường cho ta? Vậy còn phải xem ngươi có tư cách này không đã!" Trương Hạ cười lạnh: "Huống chi, ta đây chưa bao giờ đoạt nam nhân đã có thê tử!"
"Ngươi....." Âu Lan tức đến mặt mũi đỏ bừng: "Hai người kia nhất định là tân sinh năm nay của học viện! Nếu không ta không thể nào chưa từng gặp qua bọn họ. Bọn họ thân là tân sinh, trong học viện này, còn không phải mặc tình ta định đoạn à?"
Trương Hạ hừ một tiếng.
Âu Lan ỷ ca ca ả là thiên tài bảng chữ Thiên nên không để ai vào mắt, ngay cả chuyện đoạt phu quân của người khác mà cũng làm ra được.