Edit: Sahara
"Có người tới!"
Vân Lạc Phong giật mình, kéo tay Vân Tiêu, nói: "Chúng ta rời khỏi đây trước!"
Nàng động ý niệm, cả hai người liền trở lại trong phòng.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên âm thanh gõ cửa.
"Chủ nhân, thuộc hạ đã mang nữ nhân kia về đến."
"Vào đi!"
Giọng nói Vân Tiêu trầm thấp mà khàn khàn, chậm rãi vang lên giữa màn đêm yên tĩnh.
Cửa phòng bị đẩy mở ra, tay Long Khê túm lấy một nữ nhân đi vào, trường bào màu lam của hắn nhẹ nhàng lay động trong gió đêm, hắn vung tay một cái, ném Tần Lạc xuống đất.
Tần Lạc ho khan hai cái, phun một ngụm máu, cả người ả mềm nhũn như bông, dường như chẳng còn chút sức lực nào.
Mà hai mắt ả khi nhìn về phía Vân Lạc Phong thì tràn ngập ác ý.
"Hình như ả không thể rời khỏi Táng Thần Sơn, ngươi làm cách nào mà đem được ả đến đây?" Vân Lạc Phong nhướng mày hỏi.
Long Khê chán ghét liếc mắt nhìn Tần Lạc: "Rất đơn giản! Thuộc hạ phế ả, ả tự nhiên có thể rời khỏi Táng Thần Sơn."
Tần Lạc bị nhốt trong Táng Thần Sơn, dưới tình huống bình thường, ả không thể rời khỏi Táng Thần Sơn, nếu không ả cũng không sử dụng phương pháp dùng phân thân để đi tìm Bạch Túc.
Thế nhưng, nếu muốn đem ả ra khỏi Táng Thần Sơn thì vẫn còn một cách khác.
Đó chính là biến ả thành phế vật!
Trên người Tần Lạc bị hạ một trận pháp, nên ả mới bị giam lỏng trong Táng Thần Sơn kia.
Tuy nhiên, trận pháp ấy chỉ hữu hiệu với linh giả, nếu ả thành phế vật, trận hiển nhiên không cần giải trừ cũng biến mất.
"Ta bảo ngươi giết ả!" Vân Tiêu lãnh khốc trừng mắt nhìn Long Khê: "Ngươi mang ả về đây làm gì?"
Long Khê bị Vân Tiêu trừng mắt thì bỗng rùng mình một cái, y vội vàng giải thích cho mình: "Chủ nhân, chủ mẫu, nữ nhân này nói trong Thất Châu Đại Lục có tồn tại một không gian thần bí, cho nên thuộc hạ mới cố ý đem ả về để chủ nhân và chủ mẫu xử trí."
Không gian thần bí?
Vân Lạc Phong khẽ sờ sờ cằm, mỉm cười nhìn Tần Lạc đang quỳ rạp trên đất.
"Ngươi hẳn là biết ta muốn hỏi cái gì?"
Tần Lạc nghiến răng nghiến lợi: "Ta sẽ không nói cho ngươi biết!"
"Phải không?" Vân Lạc Phong nhướng mày, như cười như không nói: "Vậy ngươi đây là chuẩn bị thà chết không khuất phục?"
"Hừ!"
Tần Lạc hừ lạnh quay mặt đi, không thèm nhìn Vân Lạc Phong.
Ả thà chết chứ tuyệt đối không để cho bọn chúng được như ý.
"Trà Sữa!"
Vân Lạc Phong không thèm để ý đến Tần Lạc, nhàn nhạt phân phó: "Chắc các ngươi cũng đói bụng rồi, ả ta giao cho các ngươi!"
Vụt!
Ngay khi Vân Lạc Phong vừa dứt lời thì vô số Tầm Kim Thử đột ngột xuất hiện trong phòng.
Chỉ có điều, ánh mắt của tất cả Tầm Kim Thử đều có vẻ ai oán như nhau, dù chúng nó đói mấy cũng không muốn ăn thịt người đâu.
Thế nhưng, ánh mắt ai oán của số Tầm Kim Thử này rơi vào mắt Tần Lạc thì lại thành tham lam.
Ả ta lập tức kinh hoàng: "Các ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì? Ngươi còn không biết sao?" Vân Lạc Phong cười khẽ: "Ta là người không thích lãng phí thời gian. Long Khê mang ngươi từ Táng Thần Sơn về đây đã tiêu tốn không ít thời gian rồi, như vậy không giống với cách làm người của ta chút nào! Vừa hay, các Tầm Kim Thử của ta cũng đã lâu không có gì bỏ bụng, vậy thì thưởng ngươi cho chúng vậy!"
Ánh mắt tất cả Tầm Kim Thử càng thêm ai oán, không lâu trước đó chúng vừa chén một bữa linh dược trong không gian thần điển, nhưng sau đến miệng chủ nhân thì lại thành đã lâu không được ăn gì chứ?
Mà ngoại trừ linh dược thì mấy thứ đồ khác chúng đâu có nuốt trôi.