Edit: Quỳnh Lê.
Vân Lạc Phong dừng bước chân, quay đầu lại nhìn về phía Hư Không: “Sư phụ còn có chuyện gì sao?”
“Cái này……” Hư Không một bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi, hắn vốn định nói, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi, nói, “Ta chỉ là muốn hỏi một chút, khi nào con có thời gian thì đi một chuyến đến Tây Linh Học Viện,
các sư phụ đều rất nhớ ngươi.”
“Vâng, chờ sau khi thành thân con sẽ đi vấn an các vị sư phụ.”
Xác thật, nàng đã rời khỏi Tây Linh Học Viện được năm năm, cũng nên trở về vấn an một chút.
Hư Không khẽ gật đầu: “Tây Linh Học Viện còn có chút chuyện cần xử lí, chỉ sợ vào ngày thành thân ta không thể tới được, nhưng lễ vật thì bọn ta nhất định sẽ đưa tới.”
Ngay cả hôm nay hắn cũng là dành chút thời gian lại đây, còn những người khác phải ở lại Tây Linh Học Viện.
Trong mắt Vân Lạc Phong xuất hiện một chút nghi hoặc, cảm thấy Hư Không có chuyện lén gạt nàng, chỉ là nàng lại không phải là cái loại hay tìm tòi chuyện của người khác, nếu đối phương đã không muốn nói, thì
nàng cũng sẽ không dò hỏi.
“Sư phụ, một ngày làm sư phụ thì cả đời cũng là sư phụ, nếu Tây Linh Học Viện có yêu cầu, bất kể ngàn dặm ở bên ngoài, ta cũng nhất định sẽ chạy đến.”
Mặc dù nàng không có nói rõ, nhưng cũng đã biểu đạt ý tứ của chính mình rất là rõ ràng.
Nếu Tây Linh Học Viện có yêu cầu thì nàng nhất định sẽ đến giúp đỡ.
Hư Không bất đắc dĩ cười, nha đầu này vĩnh viễn đều là như thế, chính mình vừa rồi chỉ là chần chờ một chút liền đã bị nàng nhìn ra.
Chính là……
Nếu Vân Lạc Phong không tổ chức thành thân thì có lẽ hắn sẽ thỉnh cầu nàng giúp đỡ.
Nhưng hiện tại, sắp sửa đến ngày đại hôn của nha đầu này, mà việc này lại không thể sớm tối có thể giải quyết, cho nên sau khi hắn trầm tư thật lâu mới quyết định tạm thời không nói ra.
“Nha đầu, cũng không có chuyện gì quan trọng, chờ sau khi con thành thân, ta sẽ chờ con ở Tây Linh Học Viện,” Hư Không cười, “Hôm nay ta không thể ở lại lâu được.”
Sau khi nói xong lời này, Hư Không chấp tay hướng về Quân Lâm Thiên, rồi rời đi.
Quân Lâm Thiên biết Hư Không có chuyện khẩn cấp muốn xử lý, liền không ngăn hắn, ngược lại gọi Quân Huyễn đưa hắn ra ngoài thành.
“Vân Tiêu,” Vân Lạc Phong nhìn bóng dáng Hư Không rời đi, nhẹ nhàng nhíu mày, “Chàng nghĩ xem Tây Linh Học Viện có phải đang gặp khó khăn hay không?”
Vân Tiêu trầm ngâm nửa ngày: “Ta cũng không rõ ràng lắm, ta sẽ cho Phượng Tê đi theo, nếu là Tây Linh Học Viện thực sự có bất trắc, vậy thì để hắn tương trợ.”
“Như thế cũng được.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu.
Trên thực tế, nếu Tây Linh Học Viện thật sự gặp chuyện khẩn cấp nguy nan thì Hư Không khẳng định sẽ nói ra, nếu có thể kéo dài hai mươi ngày thì cũng chứng minh được, chuyện này nguy cơ đều không thể giải
quyết ngay bây giờ được……
……
Buổi sáng hôm sau.
Vân Lạc Phong mới vừa xuất hiện, liền thấy Mặc Thiên Thành với một khuôn mặt gian khổ đứng ở trước cửa phòng của nàng.
Sau khi trông thấy Vân Lạc Phong cùng Vân Tiêu dắt tay nhau mà ra, trong lòng hăn liền xuất hiện một cổ đố kỵ, nhưng hắn đều không nhìn Vân Tiêu, hai tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
“Ngươi thật sự muốn thành thân sao?”
“Đúng vậy.”
Đối với chuyện tình ngày đó lừa gạt Mặc Thiên Thành, trong lòng Vân Lạc Phong thật ra có chút hối hận, bất quá cũng không có áy náy.
Nếu Mặc Thiên Thành không từng vọng tưởng làm thương tổn Tuyệt Thiên, thì hắn làm sao có thể bị nhốt mấy ngàn năm?
Trong ảo cảnh kia, nếu hắn không có thương tổn đến Cơ Cửu Thiên, thì nàng cũng là sẽ không vì cứu Cơ Cửu Thiên mà lừa gạt hắn.
Người đáng thương tất có chỗ đáng giận! Nàng thật sự không đồng tình nổi với Mặc Thiên Thành.
“Ngươi thế nhưng thật sự muốn thành thân!” trong mắt Mặc Thiên Thành chứa đầy nước mắt, gắt gao cắn môi, tựa như hạ quyết tâm, hai tròng mắt hung hăng nhìn chằm chằm Vân Tiêu, “Hiện tại nàng gả cho ngươi, ta sẽ không để bụng, chờ ta khôi phục thực lực, một ngày kia ta sẽ cướp nàng về!”
……………………………………………