Edit: Quỳnh Lê.
Hoàng Oanh Oanh quay đầu không muốn nhìn Lăng Song.
Hết thảy đều là Bắc Châu tự gieo gió gặt bão.
Lúc trước Vân Lạc Phong vì đuổi thời gian để đi tìm Hồng Loan, đã buông tha cho Bắc Châu một con đường sống, không nghĩ tới bọn họ cư nhiên còn muốn trả thù!
Như vậy không phải gieo gió gặt bão thì là cái gì?
Sau khi Lăng Song bị Vân Lạc Phong dẫm cho ngất xỉu, nàng mới chậm rãi dịch chân, bên cạnh cũng kịp thời truyền đến một chiếc khăn tay.
“Nhanh lau đi, miễn làm ô uế chân của nàng.”
Thanh âm khàn khàn của nam nhân trầm thấp vang lên, lại lộ ra tràn đầy ôn nhu, ngay cả con ngươi cũng đều là tia sáng ôn nhu, tựa hồ chỉ có ở trước mặt Vân Lạc Phong, trong mắt hắn mới có ánh sáng lóa mắt như
thế.
Vân Lạc Phong cong môi cười, tiếp nhận khăn tay từ nam nhân truyền đạt, đem khăn tay đặt ở trên mặt đất, dùng giày hướng khăn tay cọ vài cái, thẳng đến trên giày đều sạch sẽ vết máu.
“Những chuyện còn lại để ta tới xử lý.”
Nam nhân quay đầu, mặt lãnh khốc hướng về Phượng Tê, không cần hắn nói Phượng Tê liền nhanh chóng nhận mệnh lệnh của hắn.
“Chủ nhân, ta liền đem gia hỏa này chôn sống, nga, đúng rồi, còn có phủ Bắc Châu cũng sẽ không còn tồn tại nữa……”
Giờ khắc này, tâm mọi người Bắc Châu đều trở nên lạnh lẽo, có người sợ tới mức tê liệt ngã xuống trên mặt đất, tè ra quần.
Vân Lạc Phong vẫn nhìn nam tử bên cạnh, trong mắt không rõ ý vị.
Ngươi giết người, ta chôn thi thể!
Đây là nam nhân đã từng cho nàng hứa hẹn.
Những năm gần đây, hắn cũng đã làm được như thế……
Phàm là sự tình nàng muốn chính mình giải quyết, hắn cũng sẽ không nhúng tay, cũng không sẽ ngăn cản, chỉ yên lặng đi theo phía sau nàng, vì nàng giải quyết hậu quả……
“Đi thôi, Vân Tiêu.”
Vân Lạc Phong cười.
Nàng cười thực đẹp, đẹp đến nỗi làm Vân Tiêu không thể dời mắt, giống như chỉ cần bên cạnh nữ tử, hắn thấy thế nào cũng đều không đủ……
Trong phòng, Quân Lâm Thiên ho khan hai tiếng, cười ha hả nói: “Các vị Thánh Nữ tộc, các ngươi an vị ở vị trí Bắc Châu là đủ rồi, chúng ta đừng vì những người đó mà ảnh hưởng hứng thú, kế tiếp, ta sẽ giới thiệu
cho các ngươi về nữ nhi cùng cháu trai cháu gái.”
“Nói vậy nữ nhi của ta là Quân Phượng Linh, con rể là Diệp Cảnh Thần, cháu gái là Diệp Kỳ các ngươi đều đã biết,” trên mặt Quân Lâm Thiên mang ý cười, hăng hái khí phách nói, “Bất quá, nữ nhi của ta còn có một
đôi long phượng thai, Tiểu Tà, Quân nhi, các ngươi đến bên người ông ngoại nào.”
Sau khi Quân Lâm Thiên nói xong, Diệp Tà cùng Diệp Quân từ trên ghế đứng lên, tung ta tung tăng đi đến trước mặt hắn.
“Ông ngoại.”
Trên mặt một đôi song bào thai đều đáng yêu nở tươi cười, thoạt nhìn Diệp Quân ổn trọng, thân là ca ca Diệp Tà lại là ngây thơ vô cùng.
“Bé ngoan.”
Quân Lâm Thiên bị một tiếng ông ngoại này làm xương cốt đều nhũn, trên mặt già tươi cười càng sâu.
Một tay hắn ôm lấy Diệp Quân, mặt khác một tay ôm lấy Diệp Tà, hận không thể đem hai tiểu gia hỏa đáng yêu này vĩnh viễn ôm vào trong ngực không bao giờ buông tay.
Phía dưới mọi người đều không cấm động tâm tư.
Bất kể là Diệp Kỳ, vẫn là Diệp Quân cùng Diệp Tà, đều không thể nghi ngờ là cầu nối để bọn họ nịnh bợ Quân gia.
Đừng nhìn Diệp Quân cùng Diệp Tà tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không ngại bọn họ phái ra con cái bằng tuổi để kết giao.
Huống chi, người nhỏ như thế mới càng dễ dàng thông đồng.
“Tà nhi, Quân nhi, các ngươi cứ an ổn ngồi trên đùi ông ngoại, không cần đến bên cạnh cha mẹ ngươi.”
Quân Lâm Thiên cười tủm tỉm.
Mọi người đều không khó để nhìn ra, lão gia tử mấy ngày nay tâm tình vẫn luôn tốt.