Edit: Quỳnh Lê.
Vân Lạc Phong phảng phất như không nghe được Lăng Song nói, bước chân ngừng ở trước mặt hắn.
Rồi sau đó……
Thời điểm khi Lăng Song còn không kịp có phản ứng, chân của Vân Lạc Phong đã đạp lên ngực hắn, chỉ một chân liền đá hắn bay ra ngoài.
Lăng Song chật vật ngã trên mặt đất, miệng phun máu tươi không ngừng, hắn vừa định chạy lên, vô số vũ khí đã đặt trước mặt hắn, lạnh băng đến xương tủy, cả người đều run rẩy.
Hắn biết Vân Lạc Phong tuyệt đối sẽ không nương tay, vội vàng dùng ánh mắt chăm chú khẩn cầu Hoàng Oanh Oanh.
“Oanh Oanh, xem như chúng ta đã từng có một đoạn nhân duyên, cầu ngươi xin nàng tha cho ta một mạng.”
Tức khắc, tầm mắt mọi người đều hướng về Hoàng Oanh Oanh.
Trong mắt mọi người đều hàm chứa kinh ngạc, có lẽ là họ không nghĩ tới, công tử phủ Bắc Châu cùng Thánh Nữ Vu Yêu tộc từng có một đoạn nhân duyên?
Hoàng Oanh Oanh nghe được lời này, trên khuôn mặt nhỏ trắng bệch: “Lăng Song, ngươi đừng có bôi nhọ trong sạch của ta, chỉ là năm đó do ta không biết nhìn người thôi, mới có thể bị ngươi mê hoặc, nhưng ta
cùng với ngươi đều không có xảy ra chuyện gì!”
Một đoạn nhân duyên? Có thể mang lên hai chữ nhân duyên này, có gì tốt chứ?
Xác thật lúc trước nàng cùng Lăng Song là lưỡng tình tương duyệt, nhưng trước sau đều giữ mình trong sạch, trước khi lấy hắn tuyệt đối nàng không bao giờ giao ra thân thể của mình.
Nhưng……
Lời nói của Lăng Song lại làm cho tất cả mọi người hiểu lầm, nàng cùng hắn từng có tiếp xúc da thịt!
“Hoàng Oanh Oanh, một đêm làm vợ chồng thì trăm ngày sau vẫn còn tình nghĩa, ngươi không thể tuyệt tình như vậy!”
Nhìn thấy Lăng Song này lúc chết cũng không có bộ dáng hối cải, thân mình Hoàng Oanh Oanh đều run rẩy lên, trong mắt phát ra lửa giận mãnh liệt.
“Buông hắn ra.”
Đúng lúc này một đạo thanh âm lạnh lẽo từ bên cạnh truyền đến.
Những vũ khí xung quanh Lăng Song đều được nhất lên, thị vệ của Quân gia thối lui đến một bên, tránh ra tạo thành một con đường cho Vân Lạc Phong.
Lăng Song rõ ràng là nhẹ nhàng thở ra.
Không sai, những lời vừa rồi là hắn cố ý nói ra, cũng cố ý làm mọi người cho rằng Hoàng Oanh Oanh cùng hắn từng có tiếp xúc da thịt.
Vân Lạc Phong luôn đối tốt với thuộc hạ của mình, vì tránh cho thanh danh Hoàng Oanh Oanh bị hủy, nhất định sẽ đem Hoàng Oanh Oanh gả cho chính mình.
Đáng tiếc……
Hắn lại quên mất, đứng ở trước mặt mình chính là Vân Lạc Phong!
Từ trước đến nay không sợ người đời, không sợ mắt lạnh là Vân Lạc Phong!
Hơn nữa, hiện giờ trong yến hội chẳng những Long Phượng hai tộc đều phái người đến, ngay cả Thiếu tộc trưởng của Thánh Nữ tộc đều là đồ đệ của Vân Lạc Phong, bọn họ sao lại bởi vì Lăng Song nói mấy câu liền
châm chọc mỉa mai Hoàng Oanh Oanh?
“Vân cô nương, ta……”
Phanh!
Lời còn chưa dứt, một chân Vân Lạc Phong đá vào miệng Lăng Song, hắn ăn đau kêu một tiếng, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Bên trong ngụm máu còn mang theo hàm răng.
“Người Bắc Châu thật sự là cá mè một lứa, năm đó, đại ca ngươi bôi nhọ Hoàng Oanh Oanh rằng nàng trộm cướp vật phẩm của phủ Bắc Châu, hiện tại ngươi lại muốn bôi nhọ trong sạch của nàng sao?”
Sợ hãi trong mắt Lăng Song càng sâu, cả người run rẩy không thôi, tay hắn che lại miệng máu chảy không ngừng, thanh âm trong miệng trở nên mơ hồ không rõ, cho nên không có ai nghe hiểu được hắn đang nói
cái gì.
“Nếu miệng của ngươi chỉ dùng để vu khống người khác thì ta đây không ngại liền đánh tới khi ngươi nói không nên lời mới thôi.”
“Ngô……”
Lăng Song kinh sợ về lùi về phía sau, chỉ là phía sau lại là bậc thang, bước chân hắn lảo đảo một cái liền từ bậc thang lăn xuống dưới, chật vật lăn trên mặt đất mấy cái.
Thật vất vả ngừng lại, hắn liền muốn bò lên, nhưng lại bị một chân dẫm lên trên ngực.
Phụt!
Chân nữ tử dùng sức uốn éo, hắn cảm giác lục ngũ phủ tạng đều co rút đau đớn, một ngụm máu tươi lại lần nữa phun ra, sắc mặt tái nhợt vô cùng.