Edit: Quỳnh Lê.
“Vân tỷ tỷ, trong thời gian sau khi tỷ bế quan lại vội vàng làm nghi thức nhận người thân, vì vậy ta không kịp nói cho tỷ những việc này.”
Quân Linh Nhi ở bên nhỏ giọng giải thích.
“Vậy hôm nay ta đã biết thì nhất định phải vì mẹ đòi một cái công đạo.”
Vân Lạc Phong hơi dương môi, mắt đen chậm rãi chuyển hướng về phía người của Ngụy gia, nhẹ nheo hai mắt, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt của nữ tử, Ngụy Linh chỉ cảm thấy đầu mình oanh một tiếng nổ vang, cả người run rẩy.
Thà đi chọc Diêm Vương chứ đừng bao giờ đụng đến Vân Lạc Phong!
Những lời này chính miệng nàng đã từng nói với Ngụy thúc, nhưng hôm nay nàng lại tự mình trêu chọc nữ nhân so với Diêm Vương còn muốn khủng bố hơn.
Diêm Vương muốn mạng người nhiều lắm là làm ngươi chết, còn nàng sẽ làm ngươi sống không bằng chết……
Bùm!
Ngụy Linh sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở: “Vân tiểu thư, Quân lão gia chủ, ta thật sự không biết Quân Phượng Linh cùng Quân gia có quan hệ, nên mới có thể phạm phải sai lầm này, cầu mong các người tha thứ cho ta nhất thời lỗ mãng.”
Đương nhiên nàng biết dùng những câu giải thích đối với Quân gia đều vô ích, còn không bằng nhận sai, có lẽ…… Lão gia tử sẽ xem xét việc mình chưa từng xúc phạm tới Quân Phượng Linh rồi tha thứ cho nàng.
Buồn cười chính là, căn bản Ngụy Linh không biết việc danh dự bị vấy bẩn cũng là một loại vết thương khó lành.
Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Ngụy Linh đang quỳ xuống đất xin tha thứ: “Vậy ý của ngươi chính là nếu mẹ của ta không phải người của Quân gia, thì người xứng đáng bị ngươi đoạt hôn phu? Xứng đáng làm
thiếp?”
“Ta……” sắc mặt Ngụy Linh trắng bệch nhất thời nói không nên lời.
Vân Lạc Phong chậm rãi tới gần Ngụy Linh: “Hiện tại ngươi cầu xin tha thứ, nếu như thân phận mẹ ta không có hậu thuẫn cường đại, ngươi có bỏ qua cho người không?”
Cảm nhận được hơi thở càng ngày càng gần, thân mình Ngụy Linh càng thêm run, hận không thể đem đầu vùi trên mặt đất.
“Nếu ngươi không bỏ qua cho người, vậy vì sao chúng ta phải buông tha cho ngươi?” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nâng cằm lên, trên cao nhìn xuống xem kỹ Ngụy Linh đang quỳ gối ở trước mặt, “Bất kể kẻ nào phạm
vào sai lầm, đều phải trả giá đắt!”
Ngụy Linh bị hoảng sợ khi thấy được sát khí trong mắt Vân Lạc Phong, nàng hung hăng gập đầu van xin.
“Vân tiểu thư, cầu xin người tha cho ta, ta nguyện ý làm nô tì hầu hạ người.”
Vân Lạc Phong chậm rãi ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài gắt gao nắm cằm Ngụy Linh, bắt nàng mở miệng ra.
“Nếu đầu lưỡi này chỉ dùng để vu oan hãm hại, vậy không bằng phế nó đi.”
“Ngô……”
Vẻ mặt Ngụy Linh tràn đầy hoảng sợ, không thể nói được một lời, sau đó, còn không đợi nàng có phản ứng, một đạo tia sáng hiện lên, bất giác nàng cảm thấy được đầu lưỡi đau xót, máu tươi ấm áp tràn ra, nhiễm
đỏ toàn bộ mặt đất.
“Ô ô.”
Nàng vội vàng che lại miệng máu chảy không ngừng, thân mình không ngừng run rẩy nhưng lúc này đã không thể nói được chữ nào.
“Lão gia tử,” sau khi Vân Lạc Phong cắt đầu lưỡi của Ngụy Linh liền buông lỏng tay ra, chậm rãi nói, “ Ngụy gia này để cho Quân gia xử trí, ta không nghĩ sẽ tiếp tục làm ô uế tay của ta!”
Bất kể kẻ nào phạm vào sai lầm, đều phải trả giá đắt!
Không có người nào sẽ dung túng cho Ngụy gia tùy hứng cùng kiêu căng!
“Người tới, đem ba người Ngụy gia kéo xuống cho ta, chờ sau khi yến hội kết thúc lại xử trí.”
Quân lão gia tử thôi dừng tay, không kiên nhẫn phân phó.
Mặc dù hắn không nói gì, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết, chỉ sợ từ đây về sau Ngụy gia sẽ bị xóa tên vĩnh viễn khỏi Quân thành, không bao giờ tồn tại.