Edit: Quỳnh Lê.
Ánh mắt Vân Lạc Phong sáng lên, thân hình chợt lóe, cũng chạy ra khỏi sau núi.
……
Trong sảnh chính, mọi người Vân Gia cùng Diệp gia đều đến đông đủ.
Vân Lạc Phong liền thấy người nhà của mình ở phía xa……
Vân Lạc, Vân Thanh Nhã, Ninh Hân, Vân Nhược Thủy, Diệp lão, Diệp Quân, Diệp Tà, phía sau nữa là những thiếu niên thiếu nữ mà ngày đó được Vân Lạc Phong cứu từ trong tay những kẻ buôn người và dẫn đầu là Vô Ngôn, toàn bộ sân đều là người……
Hai người Diệp Quân cùng Diệp Tà đều gắt gao giữ chặt cánh tay của Quân Phượng Linh, khóc không thành tiếng.
Nhìn đến hai đứa nhỏ khóc thút thít, Vân Lạc Phong cảm giác nơi nào đó trong lòng trở nên mềm nhũn.
“Phong nhi.”
Vân Thanh Nhã là người đầu tiên chú ý đến sự xuất hiện của Vân Lạc Phong, trên mặt hắn treo một nụ cười tươi thanh nhã, bất giác hoảng hốt, trong lòng Vân Lạc Phong liền hiện lên hình ảnh lần đầu gặp ——
Trong hầm Vân gia, nam tử thanh lãnh ngồi phía trên xe lăng, trong tay cầm một quyển sách, sau khi thấy nàng xuất hiện, phía trên khuôn mặt tuấn mĩ như họa kia tưởng như không thể tìm lại nụ cười lúc ấy lại tươi cười nhìn nàng……
Hiện tại nàng đi vào mảng đại lục này, thế nhưng đã đi qua gần mười năm.
Trãi qua bao nhiêu thời gian, nàng từng bị khinh nhục là đại tiểu thư phế vật của Vân gia rồi trưởng thành đến thực lực hiện giờ……
Trong lòng Vân Lạc Phong có chút động dung, khi nàng nhìn những người thân này trong ánh mắt đen nhánh lộ tia sáng hạnh phúc.
“Gia gia, nhị thúc, rốt cuộc từ này về sau sẽ không có người nào có thể đụng đến các ngươi.”
Đúng vậy, nàng liều mạng tu luyện, liều mạng trưởng thành, mục đích còn không phải là thân nhân trong lòng của nàng sao?
Đừng nhìn lão gia tử không đứng đắn, thậm chí mỗi lần đều thiên vị Vân Tiêu, nhưng nếu nàng cùng người ngoài tranh đấu, mặc kệ đúng sai không cần hỏi nguyên do, lão gia tử đều sẽ đứng về phía nàng.
Chẳng sợ, lựa chọn của nàng là sai……
Kiếp trước của nàng, cha mẹ mất sớm rồi bị chú thím lừa gạt, đến cuối cùng còn ném nàng vào cô nhi viện chịu sự chỉ trích của mọi người, chưa bao giờ được hưởng thụ cảm giác tình thân ấm áp, cũng chính vì vậy, đời này nàng luôn luôn kính trọng những người thân này.
Khuôn mặt Vân Lạc hơi cử động, mặc dù trong lòng hắn rất là cảm động, nhưng vĩnh viễn vẫn luôn không xuất hiện trên mặt, hắn trừng mắt với Vân Lạc Phong.
“Đừng nói những lời vô dụng, linh trà của gia gia ngươi đều uống hết rồi còn không mau kính lão tử trăm cân.”
Vẻ mặt Vân Lạc Phong đầy hắc tuyến, lão gia tử nãy……thật gây mất hứng.
“Phong nhi, đừng có nghe gia gia ngươi,” Vân Thanh Nhã hơi hơi mỉm cười, “Trên thực tế, gia gia ngươi quả thực vì ngươi mà kiêu ngạo cũng rất cảm động, bất quá, lão gia tử chưa bao giờ biết phải biểu đạt như thế nào.”
Vân Lạc Phong nhún nhún vai, không cần nhị thúc nói những lời này, nàng đều biết cả.
“Linh Nhi,” mắt Quân Lâm Thiên nhìn mọi người, cười khẽ đi đến bên cạnh nữ nhi của mình, “Ngươi mau đưa bọn họ xuống nghỉ ngơi một chút, hai vị này hẳn là ngoại tôn nữ cùng nữ nhi đi? Chà chà, ngoại tôn nữ của ta lớn lên thật là đẹp, cùng nương của ngươi năm đó giống nhau như đúc.”
“Sư phụ,” Quân Huyễn cẩn thận nhìn mắt Quân Lâm Thiên, “Ngươi không phải ở thời điểm sư mẫu mười bảy tuổi mới gặp nhau sau? Làm sao ngươi biết bộ dáng năm tuổi sư mẫu như thế nào?”
Tức khắc vẻ mặt Quân Lâm Thiên liền đen: “Trong tưởng tượng của ta cũng không được sao?”
Quân Huyễn bĩu môi, hắn còn dám nói không được sao? Nếu nói ra, sư phụ nhất định sẽ đánh chết hắn.
“Lão gia tử,” Vân Lạc Phong tựa hồ nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Quân Lâm Thiên, “Nghi thức nhận người thân khi nào bắt đầu?”