Editor: Thảo Diệp
Vân Lạc Phong gật đầu: “Vân Tiêu còn chưa về, cháu định đi tàng Thần Sơn một chuyến.”
Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, với thực lực của Vân Tiêu, chỉ sợ sẽ không trở về muộn như thế...
“Chuyện này...” Quân Huyễn có chút chần chờ.
Nếu sư phụ với Vân Tiêu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn tin rằng Vân Lạc Phong cũng sẽ giẫm lên vết xe đổ.
Chỉ là, Quân Huyễn cũng hiểu, cho dù bản thân mình có ngăn cản, Vân Lạc Phong cũng vẫn kiên quyết đi.
“Được, vậy cháu đi đi.”
Im lặng suy nghĩ nửa ngày, Quân Huyễn đồng ý với Vân Lạc Phong.
“Cha...” Quân Linh Nhi bĩu môi, đáng thương vô cùng, “Con cũng muốn đi với Vân tỷ tỷ.”
Nghe vậy, Quân Huyễn trừng mắt nhìn Quân Linh Nhi: “Chỉ chút thực lực đó của con, đừng đi không có lại kéo chân tỷ tỷ! Tốt nhất là ở nhà tăng lên thực lực cho cha.”
Quân Linh Nhi rất ủy khuất, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi, nàng đột nhiên rất nhớ những ngày trước cùng gia gia phiêu bạt đại lục...
“Đại bá, cháu giao Diệp Kỳ cho người, hy vọng Quân gia có thể chăm sóc tốt cho muội ấy.”
Quân Huyễn là đồ đệ của Quân lão gia tử, lại hơn hẳn con ruột, như thế, Vân Lạc Phong gọi hắn một tiếng đại bá gia cũng không có sai.
“Vị cô nương này họ Diệp?” Quân Huyễn kinh ngạc mở to hai mắt, tò mò đánh giá Diệp Kỳ.
Diệp Kỳ bị ánh mắt của hắn có thể đạt được, cả người cứng đờ, cảm giác rất là không tự nhiên.
“Nhị tẩu, muội muốn cùng đi với tẩu...”
“Không cần,” Vân Lạc Phong lắc đầu, “Quân gia cũng là nhà của muội, muội ở đây cũng có bọn họ chăm sóc.”
Vốn Quân Huyễn đang nghi hoặc, vừa nghe lời này của Vân Lạc Phong, lập tức hiểu rõ, hắn cười ha ha hai tiếng: “Thì ra là nghĩa nữ của muội muội, nếu đã đến Quân gia, chúng ta tất nhiên sẽ chăm sóc thật tốt, cháu cứ yên tâm đi.”
Lúc trước Vân Lạc Phong từng nói, Quân Phượng Linh nhận nghĩa tử nghĩa nữ, lại sinh một đôi long phượng.
Đôi thai long phượng lúc này mới chỉ có năm tuổi, nữ tử trước mắt kia, tất nhiên chính là nghĩa nữ của muội muội mình.
Diệp Kỳ càng thêm nghi hoặc, mặt đầy kinh ngạc nhìn về phía Vân Lạc Phong.
“Ta quên giải thích cho muội,” Vân Lạc Phong chú ý tới nghi ngờ ở đáy mắt của Diệp Kỳ, chậm rãi mở miệng, “Mẫu thân không phải người Vô Hồi Đại Lục, mà là đến từ Thất Châu Đại Lục, lão gia tử Quân gia là phụ thân của người, mà gia chủ Quân gia lại là đồ đệ lão gia tử.”
Diệp Kỳ ngây ngẩn cả người, có chút không thể tin được lỗ tai của mình, trong lòng nàng tràn đầy kích động, nước mắt trong tràn ra.
“Thì ra nghĩa mẫu cũng có nhà mẹ đẻ, ta cũng có ông ngoại...”
Thật tốt quá!
Nàng vội che miệng, không để mình khóc thành tiếng.
“Diệp Kỳ tỷ tỷ, tỷ đừng khó chịu,” Quân Linh Nhi lấy ra một cái khăn tay, đưa tới trước mặt Diệp Kỳ, “Về sau tỷ chính là người Quân gia, nếu ai khi dễ tỷ, ta giúp tỷ đánh hắn trút giận.”
Bả vai Diệp Kỳ hơi hơi rung lên: “Tỷ không khó chịu, tỷ chỉ là quá vui mừng...”
“Nghĩa mẫu mấy năm nay chịu quá nhiều khổ sở, dưỡng phụ của người qua đời rất sớm, cũng không để lại cái gì, người lại bị tên hỗn đản Tiêu gia lừa, sau khi sinh ca ca, bởi vì ca ca là phế vật nên bị nhục mạ và tra tấn, thiếu chút nữa bỏ mạng ở Vô Hồi Chi Sâm.”
“Nếu không phải nhờ nghĩa phụ cứu, có lẽ nghĩa mẫu đã không còn trên đời này! Vốn tưởng rằng có thể khổ tận cam lai, ai ngờ nghĩa mẫu không thể sinh con, bị Diệp gia ngược đãi đến mức không thể chịu được...”
Nếu Vân Lạc Phong không xuất hiện, Quân Phượng Linh cũng không thể trở lại Diệp gia!
Nghĩ đến nghĩa mẫu mấy năm nay phải chịu nhiều tổn thương, trong lòng Diệp Kỳ rất khó chịu.